Phản ứng như vậy hiển nhiên bị ký hiệu phát tác mới có thể sinh ra.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Trước đó, cô ấy đi với mày. Tại sao cô ấy bị ký hiệu, mà mày lại không ở bên cạnh cô ấy? Rõ ràng trước đó cô ấy không có bị ký hiệu!"
Mọi người nghe được lời này, đều biết được chân tướng. Không ai là người ngu cả, dĩ nhiên nghe được lời này biết nội tình bên trong.
Đình Đình là bạn của hai người đàn ông này, người đàn ông tóc đỏ không biết vì sao lại hành động riêng lẻ, để lại hai người bạn khác của mình đi với nhau. Kết quả nam âu phục chuyển ký hiệu lên trên người Đình Đình, tự mình bỏ chạy, Đình Đình bởi vì bị ký hiệu mà chết. Mà đàn ông tóc đó vừa lúc chạy đến hiện trường nhìn thấy.
Nếu như dựa theo mạch suy nghĩ của người bình thường, nam âu phục kia thật sự không phải là người. Những người khác trong phòng ăn cũng xì xào bàn tán, đối với chuyện có thể hóng náo nhiệt ở trong quái đàm quy tắc, ai cũng bày tỏ hưng phấn.
Chẳng qua hiển nhiên đây chỉ là theo thị giác của nam tóc đỏ.
Nam âu phục lại thở dài nói: "Vậy cậu có nghĩ tới, mới bắt đầu cô ấy đã bị ký hiệu không?"
Nghe vậy, nam tóc đỏ sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: "Đình Đình nói không có, mày đừng có thừa thừa dịp cô ấy đã chết bêu xấu cô ấy!"
"Người nào bị ký hiệu, sẽ nói đúng sự thật mình bị ký hiệu?" Nam âu phục hỏi ngược lại.
Những lời này lấy được sự đồng ý của tất cả mọi người, nếu như bọn họ bị ký hiệu, đại khái cũng sẽ không nói ra.
Nhưng lý do này hiển nhiên không thể thuyết phục nam tóc đỏ, anh ta cười lạnh một tiếng: “Đình Đình sẽ nói ra, cô ấy nói rồi tao sẽ giúp cô ấy, vậy cô ấy có lý do gì không nói?"
Còn về chuyện sao giúp, không thể nào là anh ta để mình bị dời ký hiệu, có lẽ chính là bắt một người đi đường xui xẻo đến để Đình Đình dời ký hiệu qua cho người khác.
Tất nhiên những người khác cũng nghe được ẩn ý bên trong lời này, nhất thời khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Mặc dù nếu như bọn họ bị ký hiệu, hoặc là người quen bị ký hiệu, đại khái sẽ làm như vậy. Nhưng trước mặt bọn họ nói ra những lời này, vậy không khỏi có chút quá không tôn trọng người khác.
Bàn cách đó không xa, có một nam đầu trọc tràn đầy cơ bắp cười lạnh nói: "Không có chứng cứ thì cút nhanh lên! Đừng ảnh hưởng chúng ta ăn cơm, thật là giảm khẩu vị."
"CMN mày nói cái gì?" Nam tóc đỏ tức giận xoay người chấn vấn, "Phòng ăn này chính là mày mở à, quản ông đây làm gì?"
Bởi vì lực chú ý bị dời đi, tay của anh ta hơi buông lỏng. Nam âu phục mượn cơ hội này thoát khỏi tay của nam tóc đỏ.
Hắn ta hơi sửa lại cổ ảo, ung dung nói: "Vốn dĩ Đình Đình không muốn dời ký hiệu trên người mình cho người khác, cô ấy biết cậu khẳng định không đồng ý chuyện này, lúc này mới cố ý dẫn cậu đi đến chỗ khác."
Nghe được lời này, nhất thời nam tóc đỏ ngây ngẩn. Đột nhiên quay đầu lại, con mắt trừng lớn muốn nứt ra: "Mày nói thật? Vậy sao mày không ngăn cản cô ấy!"
"Nếu đó là nguyện vọng của cô ấy, dĩ nhiên tôi phải đồng ý rồi." Nam âu phục nở nụ cười hiền hòa, nhưng trong mắt lại có bi thương nhàn nhạt.
Không có người nói chuyện, hai người Tô Dung đi theo chân nhân viên đồng phục xanh dương vòng qua quầy, đi lên cầu thang. Lúc leo lên cầu thang, nhân viên đồng phục xanh dương thở dài nói: "Những người này nha, tự làm phiền mình mà thôi."
Tô Dung nghe vậy, tò mò hỏi: "Vậy nếu như là anh, anh sẽ giải quyết chuyện tự làm phiền mình này như thế nào?"
"Dĩ nhiên tôi sẽ hoàn thành yêu cầu của "ngài", nếu như "ngài" muốn chúng tôi dời ký hiệu lên người khác, vậy chúng tôi sẽ dời cho người khác. Nếu như "ngài" muốn chúng tôi chết trở về bên cạnh "ngài", vậy chúng tôi sẽ đến bên cạnh “ngài".
Lúc nói những lời này, trên mặt của nhân viên đồng phục xanh dương tràn đầy cuồng nhiệt, biểu hiện hoàn toàn khác với trước đó.
Đúng rồi, người này là người của 'Chìa khóa cứu đời', vốn dĩ 'Chìa khóa cứu đời' cho rằng "nó" có thể cứu thế giới, tất nhiên nghe theo quyết định của "nó" vô điều kiện.
Chỉ là biểu hiện của đối phương cũng làm cho cô có chút cảnh giác, biểu hiện lúc trước của hắn ta, trừ có chút chán ghét với điều tra viên ra, còn dư lại đều giống như người bình thường. Mà bây giờ có thể nhìn ra được tinh thần của hắn ta có vấn đề.
Nếu như người của 'Chìa khóa cứu đời' đều là như vậy, ngoài mặt thì rất bình thường, vậy nếu như những người này cố gắng che dấu, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Ai biết những người ở trong trường lúc trước đưa bọn họ vào chợ quỷ, có phải người của “Chìa khóa cứu đời” che giấu rất kỹ giống như những người này hay không?
“"Ngài" để cho anh làm gì anh cũng làm sao?" Đột nhiên Bạch Liễm hỏi.
Nhân viên gật đầu một cách đương nhiên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo dễ thấy: "Đó là tất nhiên, tôi phục tùng quyết định của "ngài" vô điều kiện.”
Nghe vậy, Bạch Liễm giống như nghe được một lời rất thú vị, hơi cong môi nói: "Vậy nếu như "Ngài" để cho anh không cần mê tín với "Ngài" nữa thì sao?"
Nhân viên đồng phục xanh dương: "..."
“Khụ khụ!" Tô Dung ho khan hai tiếng, chủ động giải vây cho nhân viên đồng phục xanh dương: “"Ngài" mới sẽ không nói yêu cầu như vậy."
Lúc này nhân viên đồng phục áo xanh dương sửng sốt cũng kịp thời phản ứng lại, gật đầu liên tục: "Cô nói đúng, "ngài" vĩ đại sẽ không nói ra yêu cầu như vậy."
Sau đó nhân viên này hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Liễm một cái, lại xích lại gần Tô Dung. Mà Bạch Liễm thì không giống như không cảm thấy gì đi theo phía sau, cũng không đi quá gần, để lại không bọn họ không gian nói chuyện đầy đủ.