"Nhân viên chúng ta ăn cơm, có quy định gì không? " Tô Dung không lãng phí cơ hội mà Bạch Liễm sáng tạo cho mình, cố làm ra vẻ tò mò hỏi.
"Có." Nói đến chuyện này, vẻ mặt của nhân viên trở nên nghiêm túc lên: "Sau khi đi vào khoang nói chuyện, phía sau cửa có quy tắc, nhìn xong cô sẽ biết."
Phía sau cửa có quy tắc, nếu như không nghĩ đến phòng ăn cũng là một quái đàm quy tắc, vậy thật sự sẽ hiểu sai.
Cô gật đầu một cái, lại hỏi: "Phòng ăn ở lầu một kia cũng có quy tắc sao?"
"Tất nhiên, quy tắc của bọn họ còn khó hơn chúng ta rất nhiều." Nhân viên nở nụ cười vui sướng, kết hợp với lời của hắn ta, có chút dọa người.
Tô Dung yên lặng mặc niệm hai giây cho điều tra viên ở trong ăn dưới lầu, cũng lộ ra nụ cười vui sướng đi theo hắn ta vào.
Ở trong tâm lý học, nếu như muốn nhanh chóng có quan hệ tốt với một người, học tập vẻ mặt, động tác nhỏ của người đó là phương pháp rất có tác dụng.
Đi vào phòng ăn, diện tích của phòng ăn này nhỏ hơn phòng ăn ở lầu 1, nhưng bởi vì ít khách cho nên nhìn lại cũng rất rộng rãi.
Bên trong có chừng ba mươi nhân viên đang ăn cơm, nhân viên đồng phục xanh dương đi trước chiếm chỗ, Tô Dung và Bạch Liễm thì quay đầu nhìn phía sau cánh cửa.
Quả nhiên nơi này có một phần quy tắc.
《Điều cần biết của phòng ăn cho nhân viên ở "Khu vui chơi Mắt To" 》
Một, đọc thực đơn, chọn thức ăn, không cho phép gọi bất kỳ món ăn nào có trong thực đơn.
Hai, phòng ăn Mắt to không có bất kỳ đồ ăn có hình khuôn mặt, bao gồm mặt dê, mặt heo, cùng với mặt người.
Ba, lúc ăn cơm mời lớn tiếng khen ngợi đầu bếp nấu rất ngon, đây là lễ phép cơ bản của một thực khách.
Bốn, đồ ăn sẽ không phát ra tiếng cười, nếu như nghe được, đây chính là ảo giác của bạn mà thôi.
Năm, phòng ăn nhân viên không cần trả tiền, nhưng vẫn cần tiền boa.
Tổng cộng có năm quy tắc khi ăn cơm, trong đó có hai quy tắc là sai, theo thứ tự là điều 2 và điều 4.
Hai quy tắc này rất dễ nhìn ra chỗ sai, hiển nhiên đây quái đàm quy tắc giúp đỡ nhân viên.
Hai người Tô Dung đi đến cái bàn mà nhân viên đồng phục xanh dương đã ngồi. Đây là một cái bàn năm người, chỉ là trước mắt chỉ có ba người bọn họ ngồi thôi.
Sau khi những người khác nhìn thấy hai nhân viên đồng phục xanh lá cây, đều chủ động cách xa bàn này. Ở trong mắt bọn họ, nhân viên đồng phục xanh lá cây là xui xẻo, hoàn toàn không tính là đồng nghiệp với bọn họ.
"Thực đơn cần tự mình đến bên kia nhận." Nhân viên đồng phục xanh dương cầm một cái thực đơn mỏng, chỉ đến quầy cách đó không xa, nói với Tô Dung.
Có người quen thật sự quá tốt, Tô Dung vui vẻ đi đến chỗ quầy phục vụ, hỏi nhân viên ở đó: "Xin cho chúng tôi mỗi người một phần thực đơn."
Thật ra theo lý thuyết mấy người một tờ thực đơn cũng không sao, nhưng lời của nhân viên đồng phục xanh dương nhắc nhở Tô Dung, phòng ăn ở chỗ này, có lẽ mỗi nhân viên sẽ có một tờ thực đơn, nếu không tại sao hắn ta không trực tiếp chia sẻ thực đơn của mình cho cô?
Nhân viên phục vụ nhìn bọn họ một cái, từ dưới tủ quầy lục lọi nửa ngày, cuối cùng lấy ra hai quyển thực đơn có chiều rộng 5cm dày như quyển kinh thánh ra: "Đây là thực đơn của các người."
Tô Dung: ?
Cô và Bạch Liễm liếc nhìn nhau, thấy được sự hoang đường trong mắt đối phương. Mặc dù bọn họ là nhân viên đồng phục xanh lá cây, nhưng cũng không cần đối xử khác biệt như vậy chứ?
Thực đơn dày như vậy, ai biết bên trong đó không có món gì?
Trên quy tắc có nói chỉ có thể gọi món ăn không có trên thực đơn, hiển nhiên là đang nhằm vào bọn họ.
"Đây là... không muốn để chúng ta ăn cơm?" Bạch Liễm do dự hỏi. Không ở chỗ này ăn cơm cũng không sao, dù sao có thể dùng tiền mua đồ ăn vặt ở tiệm lẻ bên ngoài.
Nhìn Bạch Liễm nhận lấy hai quyển thực đơn thật dày kia, Tô Dung cũng cảm thấy cạn lời: "Vẫn là đấu tranh một chút, em cũng không muốn tiêu tiền quái đàm mua bên ngoài. Hơn nữa nếu như không muốn cho chúng ta ăn cơm như vậy, nói không chừng cơm ở chỗ này có lợi ích gì đó?"
Đây chỉ là suy đoán của cô, chỉ là vẫn rất có khả năng xảy ra. Chẳng qua vấn đề quan trọng bây giờ chính là, thực đơn dày như vậy, không thể nào xem hết được. Coi như muốn xem hết, nhớ hết cũng phải mất một hai tiếng đồng hồ. Ở chỗ ăn cơm tốn một hai tiếng, vậy tiếp theo bọn họ còn làm nhiệm vụ hay không?
"Em nói có lý." Bạch Liễm gật đầu một cái, trở lại chỗ ngồi, đặt quyển thực đơn lên bàn, sau đó bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Tô Dung mở thực đơn ra nhìn hai lần, bản thân thực đơn không có vấn đề gì cả, nhìn qua chính là thực đơn của tiệm ăn bình thường. Nhưng điều này cũng làm cho người ta càng không có cách nào chắc chắn rốt cuộc bên trong có món ăn nào không có hay không.
"Này, em nghĩ tới một món, nhất định trong thực đơn sẽ không có." Đột nhiên Tô Dung nghĩ ra cái gì đó, nhanh chóng lật thực đơn.
Nếu như mỗi một món ăn đều phải liếc nhìn một lần, vậy lật quyển thực đơn dày 5cm này cũng cần một hai tiếng đồng hồ. Nhưng nếu như chỉ là chắc chắn món ăn nào có tồn tại bên trong hay không, vậy thì rất nhanh.
Năm phút sau, cô tự tin giơ tay lên: "Phục vụ, gọi đồ ăn!"
Nhân viên phục vụ biết thực đơn của Tô Dung và Bạch Liễm là dạng gì, thấy Tô Dung thật sự dám giơ tay gọi đồ ăn, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, đi tới: "Các người muốn món gì?"
"Tôi muốn ăn bánh bích quy bán ở trong tiệm bán lẻ 'Khu công viên vương quốc kiến'." Tô Dung nhanh chóng nói xong, lại bổ xung một câu: "Là loại du khách cần tiêu 500 tệ quái đàm mới có thể mua được một túi."