Sau khi Bạch Liễm nghe được lời này của Tô Dung suýt chút nữa cười ra tiếng. Đúng rồi, nhất định trong này sẽ không có loại bánh bích quy đó. Dù sao bọn họ cũng vô cùng rõ ràng đây chính là đồ tốt, không thể nào sản xuất trong phòng ăn được.
Mà Tô Dung muốn món này, vừa thực hiện quy tắc, lại để cho mình chiếm được lợi. Nếu như phòng ăn không lấy ra được, vậy cũng không thể dùng chuyện này làm khó bọn họ.
Quả nhiên, sắc mặt của nhân viên kia hơi cứng đờ, yên lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Xin lỗi, phòng ăn của chúng tôi không bán cái này."
Đây là câu trả lời có trong dự liệu, Tô Dung lộ ra vẻ bất mãn: "Trong quy tắc có nói không để cho tôi gọi món ăn có trong thực đơn, tôi không phải đã gọi món không có trong thực đơn rồi sao, nhân viên các người lại nói không có. Vậy tôi phải làm thế nào? Đây là không muốn để cho tôi ăn cơm đúng không?"
Đây là cô cố ý gây chuyện, nhưng đối phương cũng không có cách nào.
"Dĩ nhiên không phải, xin lỗi, đây là vấn đề của chúng tôi." Nhân viên phục vụ âm thầm nảy sinh ra suy nghĩ ác độc. Lần sau nhất định phải đưa bánh bích quy này vào trong thực đơn. Dù sao món ăn trong thực đơn không thể gọi, đưa vào cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề lần này còn phải nghĩ cách giải quyết, nhân viên phục vụ hơi suy nghĩ một chút, cho ra một phương án giải quyết: "Chúng tôi đưa một phần cơm trưa cho cô nhé? Đảm bảo không có trong thực đơn."
Mặc dù như vậy tương đương với chuyện tiện nghi cho đối phương, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo Tô Dung tìm đúng chỗ bug chứ? Dù sao phía sau còn có phiền phức chờ đợi bọn họ, không vội vàng nhất thời.
“Hai phần." Tô Dung cười chỉ vào Bạch Liễm ở bên cạnh: "Anh ấy cũng cần một phần."
“Hai phần cơm này không cho thịt vào." Bạch Liễm bổ sung.
Quy tắc thứ hai nói sẽ không xuất hiện khuôn mặt, nhưng lấy vận may của hai người, cùng với tình huống quái đàm quy tắc bây giờ đang nhằm vào bọn họ, tuyệt đối sẽ xuất hiện thứ mà quy tắc nhắc đến.
Dưới tình huống này, muốn tránh đối mặt với quỷ quái, không ăn thịt là một lựa chọn rất tốt. Trên thực tế trong quái đàm quy tắc, rau củ được điều tra viên hoan nghênh hơn món từ thịt.
Nhân viên phục vụ nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Nhân viên đồng phục xanh dương ngồi cùng bàn không chú ý đến tình huống bên này của bọn họ, đang vùi đầu ăn cơm. Sau khi ăn được một nửa thì ngẩng đầu lớn tiếng khen ngợi: "Phần cơm cà ri thịt bò này thật sự không tệ, bên trong cà ri là cà ri, thịt bò là thịt bò."
Nói xong thì tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Lời nghe này thật sự có chút thú vị, Tô Dung như có điều suy nghĩ nhìn về phía đối phương. Lời khen dành cho đầu bếp, đơn giản chính là bạn nấu cơm thật ngon, kỹ thuật thật tốt, nhưng lời khen lúc nãy của nhân viên đồng phục xanh dương lại là khen "nguyên liệu nấu ăn là nguyên liệu nấu ăn"?
Không lâu lắm, nhân viên phục vụ bưng cho hai người Tô Dung hại tô mì trứng cà chua. Màu đỏ phối với màu vàng, phía trên còn có dưa chuột màu xanh cắt sợi, vô cùng bắt mắt.
Cơm trưa không có thịt nhìn vào rất an toàn, Tô Dung gắp một miếng bỏ vào miệng, giơ ngón cái lên, dựa theo yêu cầu của quy tắc thứ ba, lớn tiếng nói: "Mùi vị không tệ! Không hổ là đầu bếp, cà chua là cà chua, trứng gà là trứng gà!"
Không sai, cô chính là khen rập khuôn theo lời của nhân viên đồng phục xanh dương. Mặc dù không biết tại sao đối phương lại khen như vậy, nhưng nói theo người này chắc không sai. Đều đã có ví dụ, mình cần phải suy nghĩ làm gì?
Bạch Liễm cũng học theo nói: "Đúng là rất mỹ vị, sợi dưa leo là sợi dưa leo, mì sợi là mì sợi."
Hai người nhanh chóng ăn cơm, cố gắng rời khỏi phòng ăn trước khi tiếng cười mà quy tắc nhắc đến vang lên. Nhưng bọn họ ăn nhanh cũng không đuổi kịp tốc độ quỷ quái đến tìm bọn họ. Còn chưa ăn được một nửa, đột nhiên Tô Dung phát hiện, không biết từ lúc nào bát mì sợi của mình biến thành một khuôn mặt tươi cười.
Một giây khi cô ý thức được có chuyện xảy ra, mặt cười trong tô mì đã phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Tô Dung: "..."
Có nên nói không đây, mặc dù từ góc độ nguy hiểm mà nói, chuyện này thật sự rất đáng sợ. Nhưng từ góc độ của cô, thật sự cảm thấy có chút khôi hài.
Tô Dung tằng hắng một cái, nghiêng đầu nhìn hai người còn lại trên bàn, cô vô cùng bất ngờ phát hiện mặc kệ là nhân viên đồng phục xanh dương hay là Bạch Liễm hiển nhiên không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được chuyện nhân viên đồng phục xanh dương không nghe được, người ta là nhân viên chính thức, vốn là định trước ít gặp mấy chuyện quỷ dị.
Nhưng Bạch Liễm thì sao!
Rõ ràng hai người bọn họ đều là người xui xẻo, hơn nữa bây giờ còn là nhân viên đồng phục xanh lá cây bị nhằm vào. Dựa vào cái gì cô gặp phải chuyện xui xẻo này, Bạch Liễm lại không gặp?
Nhưng một giây tiếp theo, đột nhiên Bạch Liễm lộ ra vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn tình huống này, Tô Dung lập tức mặt mày hớn hở, chủ động mở miệng hỏi: "Anh cũng nghe thấy đúng không?"
Bạch Liễm cũng gật đầu một cái, mới vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Dung, lại do dự hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Dung nhanh chóng thu liễm vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Làm sao bây giờ? Trực tiếp rời khỏi chỗ này có được không?"
Bạch Liễm không trực tiếp trả lời vấn đề này, anh liếc nhìn nhân viên đồng phục xanh dương, dùng ánh mắt tỏ ý Tô Dung đừng hỏi mình, hỏi đối phương.
Anh là người giả làm người ác không tiện hỏi, nhưng Tô Dung đã được anh làm nổi bật hình tượng người tốt lương thiện thì sẽ dễ hành động hơn. Đây cũng là dự tính ban đầu khi bọn họ giả thành một người hiền một người ác.