Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 565

Chương 565 -
Chương 565 -

Tô Dung gật đầu một cái, biết nghe lời phải hỏi: "Nói về quy tắc, chúng ta sẽ không nghe được nguyên liệu nấu ăn phát ra tiếng cười, đây là thật sao?"

"Dĩ nhiên là giả..." Nhân viên đồng phục xanh dương nói được một nửa đột nhiên kịp phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: "Không phải là cô nghe được rồi đi?"

Tô Dung gật đầu một cách đương nhiên: "Đúng vậy, cho nên tôi muốn hỏi thử anh nên làm thế nào? Ít nhất tôi cảm thấy ---"

Cô cúi đầu nhìn bát mì sợi có mặt mỉm cười kia, hơi do dự nói: "Đây chắc không phải là ảo giác.”

Nhân viên đồng phục xanh dương giống như bị nghẹn một chút, bởi vì không ngờ cô lại thành thật như vậy. Hắn ta yên lặng hai giây, nhanh chóng ăn hết phần cơm của của mình, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong, lúc sắp đi nhìn Tô Dung một cái: "Tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện này, nhưng trước khi chưa giải quyết, đề nghị cô không nên rời khỏi chỗ này."

Nói xong hắn ta cũng nhanh chóng rời đi, giống như sợ bị thứ gì đó dây dưa.

Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Tô Dung như có điều suy nghĩ nhướng mày một cái, đột nhiên hỏi Bạch Liễm: "Hắn ta chạy nhanh như vậy, là sợ bị chúng ta liên lụy sao?"

Nếu là như vậy, vậy chứng minh nghe được tiếng cười cũng không phải chỉ có người nghe được là xảy ra chuyện, người xung quanh, ít nhất người cùng bàn cũng bị liên lụy.

Vậy dạng nguy hiểm gì mới đưa đến hậu quả như vậy?

"Là lây truyền đi?" Lúc này Bạch Liễm đã hiểu rõ lúc nãy Tô Dung cười cái gì, "Có khả năng, sau khi một người nghe được tiếng cười, rất có thể lây qua người xung quanh cũng nghe được tiếng cười?"

Tô Dung suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng hoàn mỹ phù hợp với hoàn cảnh. Cô vừa nghe được tiếng cười, sau đó lây cho Bạch Liễm. Sau khi nhân viên đồng phục xanh dương biết được, bởi vì sợ bị lây, cho nên nhanh chóng rời đi.

mặc dù phán đoán này rất chủ quan, nhưng trước mắt quả thật không có manh mối nào khác, chỉ có thể tạm thời suy đoán mà thôi.

Thấy cô gật đầu, Bạch Liễm lập tức nói: "Vậy chúng ta thử xem có thể lây cho người của bàn khác không? Bọn họ là nhân viên chính thức, chắc là có cách."

"Không, có lẽ là ngược lại." Tô Dung lắc đầu một cái, hủy bỏ phương án này.

Vừa mới nghe được lời của Bạch Liễm thì lập tức nghĩ đây là một phương pháp tốt. Đối với dân địa phương, năng lực đồng cảm của bọn họ tương đối yếu, nhất là biết bọn họ sẽ an toàn hơn điều tra viên khi ở trong quái đàm quy tắc, cho nên coi như lây cho bọn họ, Tô Dung và Bạch Liễm cũng không có lòng áy náy.

Nhưng vấn đề ở chỗ, ai nói mấy nhân viên chính thức có cách ứng đối với nguy cơ hiện tại?

Cô nhanh chóng giải thích: "Nếu như bọn họ có cách ứng đối, vậy tại sao mới vừa rồi nhân viên đồng phục xanh dương lại đi nhanh như vậy?"

Đúng là như vậy, Bạch Liễm gật đầu, cho đến bây giờ anh đều không có phản bác quyết định của Tô Dung: "Vậy chúng ta yên lặng theo dõi tình hình trước?"

Tiếng cười vẫn còn đang kéo dài, hơn nữa ngày càng lớn, bây giờ đã lớn đến mức có chút ồn ào. Tô Dung có đau đầu liếc nhìn mì trong tô, sâu xa nói: "Hình như thay đổi thật sự đã đến."

Bạch Liễm nghe vậy, cũng cúi đầu xuống, không biết từ lúc nào, mì sợi trong tô đã biến thành màu đỏ tươi, một khuôn mặt tạo thành từ mì sợi há miệng cười to. Vốn dĩ lúc nãy chỉ là vẻ mặt mỉm cười, bây giờ đã biến thành miệng to như chậu máu.

"Nó đang mở rộng." Bạch Liễm dùng đũa thử bới một chút, kết quả đũa trực tiếp bị cái miệng kia cắn nuốt.

Hai người nhìn nhau một cái, đã biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là cái miệng có chức năng cắn nuốt, vậy tiếng cười thì sao?

Lúc này người trong phòng ăn ngày càng ít, đều là ăn cơm xong thì rời đi, chỉ có ba bốn người là ở lại. Bọn họ chú ý đến hai người Tô Dung, giống như đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, ngay cả miếng cơm cuối cùng cũng không ăn, vội vàng rời đi.

"Hả, xem ra là sắp xảy ra chuyện rồi." Tô Dung và Bạch Liễm nhìn nhau, sau đó đột nhiên Tô Dung hỏi: "Anh sẽ không bị đạo cụ quái đàm ảnh hưởng chứ?"

Bạch Liễm gật đầu: "Phần lớn sẽ không có."

Sau khi anh nói xong câu này, cô cảm nhận được cơn đau đầu kịch liệt tất công đến, Tô Dung vô cùng rõ ràng, đây là do tiếng cười mang lại, bởi vì cô có thể cảm giác được nhức đầu của mình là bắt đầu từ lỗ tai.

"So ai lớn tiếng hơn ai đúng không?" Tô Dung cười lạnh một tiếng, cầm ra một con búp bê trẻ em, đây là đây là đạo cụ [Bé bự ngủ say] cô lấy được trong quái đàm quy tắc bệnh viện Thánh Anh.

Dựa theo hướng dẫn sử dụng, Tô Dung nói nhỏ bên tai búp bê: "Con không có mẹ."

Một giây tiếp theo, búp bê trẻ em phát ra một tiếng khóc có thể rung chuyển cả trời đất. Tiếng khóc này vô cùng lớn, thậm chí hoàn toàn lấn át được tiếng cười trong tô.

Mà Bạch Liễm nghe được tiếng khóc này cũng không nhịn được cười: "Đây là lấy độc trị độc."

Cảm nhận được cơn nhức đầu đã giảm bớt hơn một nửa, Tô Dung nhún vai: "Hiệu quả rất tốt đúng không?"

Cô cầm chén đi đến bếp phía sau: "Đi ra sau nhìn xem có thể vứt cái này không, nếu ở lại tiếp, em sợ không cần sự giúp đỡ của tiếng cười, cái miệng trong chén cũng có thể ăn chúng ta."

Lời này cũng không khoa trương, cái miệng trong tô đã mở rộng ra chiếm toàn bộ cái tô, không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo sẽ lập tức tràn ra.

Hai người Tô Dung nhanh chóng đi đến sau bếp, trong bếp có người mặc quần áo đầu bếp màu trắng đang đưa lưng về phía bọn họ, ngồi chồm hổm xuống dưới đất bịt tai lại. Hiển nhiên người này bị ảnh hưởng bởi [Bé bự ngủ say].

Trên đất trước mặt có một con dao dính máu, cùng với một miếng thịt màu đỏ tươi không biết là thịt gì. Phía trên miếng thịt cũng có khuôn mặt vui vẻ, là do đường vân hình thành. Mỗi một đường vân trên miếng thịt này đều có thể tạo thành một khuôn mặt vui vẻ, khuôn mặt vui vẻ giống như đang ngọa nguậy, nhìn vô cùng quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment