"Vị đầu bếp này, ông có khỏe không?" Tô Dung cười híp mắt nghiêng đầu hỏi, chỉ là không có định nhìn vào mặt đối phương. Dưới tình huống không xác định, từ trước đến giờ cô không chủ động tiếp xúc.
Đầu bếp không trả lời cô, cũng không có động tác gì, rõ ràng bị [Bé bự ngủ say] hành hạ không nhẹ. Chẳng qua có thể thấy được, lực lượng quỷ quái của chỗ này không quá mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều như vậy.
Thấy đối phương không có quan tâm đến bọn họ, Tô Dung quan sát xung quanh, nhìn vào miếng thịt đỏ tươi rơi ở trước mặt. Hiển nhiên ở trong phòng bếp này, thứ quỷ dị nhất chính là cái này.
"Thử dùng dao cắt?" Bạch Liễm đề nghị, những chuyện liên quan đến quỷ quái anh đều không thể làm, nếu không dễ dàng xúc phạm quy tắc của mình.
Tô Dung cũng nghĩ như vậy, vừa cầm dao lên, vừa thử thăm dò đụng vào miếng thịt đỏ tươi. Lúc trước đôi đũa trực tiếp bị mặt cười há miệng cắn nuốt, mà con dao này lại hoàn toàn không bị sức mẻ gì.
Quả nhiên có tác dụng!
Tô Dung nhìn tô mì, cầm dao cắt tô mì kia, quả nhiên cái miệng thật to kia biến thành hai cái miệng nhỏ.
Chờ chút?
Hai người trợn to hai mắt nhìn một màn này, lập tức ý thức được như vậy khẳng định không được.
"Dao là cạm bẫy, tiếp tục như vậy, miệng sẽ chỉ ngày càng nhiều." Tô Dung nghiêm túc nói, phải biết những cái miệng này là tự động mở rộng, nếu như tiếp tục làm như vậy, cục diện sẽ trở nên không thể giải quyết được.
Bạch Liễm gật đầu một cái, nói: "Nếu như dao là cạm bẫy, vậy vấn đề nên xuất hiện ở trên miếng thịt."
Dù sao đầu bếp không thể nào giúp bọn họ, hơn nữa bây giờ đầu bếp không có cách nào cung cấp manh mối. Như vậy không tính đầu bếp, trong bếp này chỉ có hai thứ quỷ dị chính là con dao và miếng thịt đỏ tươi. Nếu như con dao là cạm bẫy, vậy biện pháp giải quyết cũng chỉ có thể là miếng thịt.
Vấn đề duy nhất chính là làm sao dùng miếng thịt để giải trừ nguy cơ cho bọn họ.
Nguy cơ của bọn họ là gì? Là cái miệng mì sợi không ngừng mở rộng, bây giờ đã tràn ra chén. Thứ càng đáng sợ hơn chính là, mì sợi tràn ra khỏi chén giống như có ý thức của mình, bọn nó bắt đầu di chuyển đến chỗ Tô Dung và Bạch Liễm.
Hai người vừa tránh né miệng mì sợi di chuyển trên mặt đất càng lúc càng nhanh, ngoài mì sợi ra, thứ gì cũng bị cắn nuốt. Bạch Liễm có chút bất đắc dĩ nói: "Làm sao mới có thể làm cho những thứ này biến mất."
Nhưng lời này làm cho Tô Dung có linh cảm, đột nhiên cô dùng dao khều một cái, nhấc miếng thịt đỏ tươi lên, sau đó coi miếng thịt như miếng giẻ lau, nhanh tay lẹ mắt hút hết những thứ đang di chuyển trên đất, lại hút hết mì sợi trong tô.
Trừ chuyện miếng thịt trở nên to ra một chút, toàn bộ phòng bếp không khác gì với lúc bọn họ bước vào.
"Đây là đã giải quyết xong đúng không?" Nhìn tô mì trông trơn, Tô Dung nhún vai, bước nhanh đi ra ngoài.
Chờ đến khi ra khỏi phòng bếp, cô mới nói bên tai [Bé bự ngủ say]: "Mẹ yêu con."
Quả nhiên tiếng khóc đã dừng lại.
Bạch Liễm xoa tai, cười khổ nói: "Đạo cụ này của em, mặc dù không tạo thành tổn thương đến anh, nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy phiền."
Nói đến vấn đề này, Tô Dung xoay người nhìn về phía ạnh: "Rốt cuộc bây giờ anh có thân phận gì? Tại sao đạo cụ quái đàm lại không có tác dụng gì với anh?"
"Tương tự với quỷ quái." Bạch Liễm trả lời, "Chỉ là loại tương đối cao cấp, đạo cụ quái đàm mà em dù không có cách nào tạo thành uy hiếp quá lớn đối với quỷ quái cấp cao?"
Tô Dung cũng không bất ngờ về chuyện này, dù sao đạo cụ quái đàm này là đạo cụ có tính công kích nhiều người, lực tổn thương của đạo cụ công kích nhiều người phải thấp một chút, nếu không cũng quá nghịch thiên rồi.
Lúc hai người đi xuống cầu thang, muốn đi đến phòng ăn của du khách. Nhưng lúc này không khí vô cùng yên tĩnh, để cho Tô Dung cảm thấy có một loại dự cảm xấu.
Đi ra bên ngoài nhìn một chút, toàn bộ phòng ăn du khách không có một bóng người. Không, không chỉ không có người, chỗ này gần như không có gì cả. Hai người mới vừa trải qua tình huống tương tự lập tức ý thức được, chỗ này cũng bị cái miệng to càn quét qua.
"Không biết có mấy điều tra viên còn sống." Tô Dung thở dài, cùng Bạch Liễm đi ra khỏi phòng ăn.
Trên quảng trường chỉ có lẻ tẻ mấy điều tra viên, đang nghỉ ngơi trên ghế do khu vui chơi chuẩn bị. Một người ngồi một mình ở chỗ đó chính là Tiểu Mẫn.
Thấy hai người Tô Dung đi ra, cô ta lập tức đi lên đón: "Các người đi ra rồi, tôi đã chờ rất lâu."
"Gặp một chút chuyện nhỏ, cô hoàn thành nhiệm vụ chưa?" Tô Dung hỏi.
Tiểu Mẫn gật đầu: "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ở chỗ xe lửa, dựa theo yêu cầu của các người, dãn nhãn dán vào đầu xe."
Nghe được câu này, Tô Dung và Bạch Liễm không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Như vậy bây giờ bọn họ chỉ còn vòng quay chọc trời cùng với tàu lượn siêu tốc. Nếu như Tiểu Mẫn có thể giải quyết tàu lượn siêu tốc, vậy bọn họ chỉ còn lại một nhiệm vụ, có thể thoải mái hoàn thành.
"Chẳng qua tôi nói thật..." Tiểu Mẫn do dự một chút, vẫn nói: "Tôi hy vọng các ngươi có thể đi cùng tôi đến trò chơi tàu lượn siêu tốc, nơi đó quá nguy hiểm, cực kỳ dễ chết. Nếu như tôi chết, vậy các ngươi cũng sẽ không biết tôi có hoàn thành nhiệm vụ đúng không?"
Nếu như cô ta chết, hợp đồng giữa bọn họ sẽ trực tiếp bị biến mất, đúng là không thể nào kiểm tra được.
Nhưng hiển nhiên mặc kệ là Tô Dung hay là Bạch Liễm đều không có ý định trợ giúp đối phương, bởi vì bọn họ chỉ là cần Tiểu Mẫn dán nhãn dán. Mà chuyện này chỉ cần cô ta tham gia trò chơi tàu lượn siêu tốc là có thể làm được, cho nên hoàn toàn không cần xen vào chuyện sống chết của cô ta. Đây vốn chỉ là chuyện người tình ta nguyện, trao đổi đồng giá mà thôi.