Đi trên đường đến 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'. Tô Dung suy nghĩ chuyện mới vừa rồi gặp chú hề. Nhận biết của cô đối với chú hề gần như bằng không, cũng không có hỏa nhãn kim tinh, sở dĩ để cho Bạch Liễm đi theo, hoàn toàn là dựa vào ba phần suy nghĩ, bảy phần là đoán.
Chuyện chú hề đi ra từ 'Khu công viên chú hề', Tô Dung có 80% lòng tin. Trên cơ bản, nếu như nó trở về, vậy chỉ cần đi theo hắn là được.
Nhưng sao đoán được hắn sẽ trở về?
Phương pháp mà Tô Dung phán đoán là bởi vì hắn tìm cô là muốn đưa đồng phục làm việc.
Chuyện đưa đồng phục làm việc đối với người bị đưa là chuyện không tốt, nhưng cũng không xác định được chắc chắn có lợi đối với người đưa. Dù sao những chú hề này cũng chỉ là tuân theo quy tắc cùng với bố trí, không nhất định phải có lợi ích mới có thể chăm chỉ đi hỏi người ta có lấy đồng phục làm việc của mình không.
Nhưng có thể khẳng định, cho dù có chỗ tốt, cũng không có khả năng là giao đồng phục làm việc ra, thì bản thân có thể được giải phóng. Bởi vì "nó" sẽ không tốt bụng như vậy.
Từ chỗ này suy đoán cũng dễ dàng nghĩ đến, giao đồng phục chú hề này ra, bọn họ cần lấy một bộ đồng phục chú hề mới để mình mặc vào.
Như vậy bọn họ lấy đồng phục mới ở chỗ nào?
Chỉ có thể là 'Khu công viên chú hề' mà thôi.
Dĩ nhiên, coi như suy đoán mới vừa rồi của cô là đúng, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, khi chú hề thành công giao đồng phục làm việc của mình cho người khác, nó sẽ trở lại 'Khu công viên chú hề', cũng không thể nói rõ nó lập tức trở về.
Sở dĩ để cho Bạch Liễm đi theo dõi, là bởi vì Tô Dung ý thức được, mới vừa rồi cô gặp rất nhiều chú hề trên đường, chỉ có chú hề này là đến tìm mình, mà những chú hề khác cũng chỉ đi tìm điều tra viên chơi trò chơi. Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng đủ để thấy chú hề này có một chút đặc biệt.
Một chút đặc biệt này cũng đủ cho Tô Dung để cho Bạch Liễm đi theo, thăm dò không được gì cũng không sao, nhưng nếu tìm được gì đó, vậy chính là vụ buôn bán trăm lợi không có hại.
Bây giờ cô muốn đi đến 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy', lúc trước có phát hiện chỗ này không đúng, nhưng lại không thăm dò được. Bây giờ muốn đi đến nhìn thử có thể tìm được thứ gì mới hay không.
Lần này cửa của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' không có bảo vệ trông chừng nữa, Tô Dung ỷ vào mình đang ngụy trang thành chú hề nghênh ngang đi vào. Điều tra viên xung quanh cũng lập tức tránh né cô thật xa, trong lúc nhất thời chẳng ai nghĩ tới chú hề này lại là nhân viên đồng phục xanh lá cây mà bọn họ tìm kiếm.
Lúc này ở trong khu công viên, số người ít hơn lần trước Tô Dung đến, dù sao đều đã là xế chiều, người nên chết đều đã chết. Phần lớn điều tra viên đều đang hoàn thành hạng mục trò chơi, có một phần nhỏ người bị chú hề kéo chơi trò chơi với mình.
Đó là một trò chơi được gọi là "Bỏ khăn tay", mà "khăn tay" này cũng không phải là khăn tay bình thường,là một cái đầu của chú hề. Người bị chú hề ném đầu hề đến sau lưng mình phải nhanh chóng đứng dậy nhặt đầu hề, đuổi theo chú hề. Chú hề sẽ chạy một vòng, sau một vòng thì sẽ tìm chỗ ngồi xuống. Mà trong lúc này, nếu như không bắt được chú hề, vậy tương đương với chuyện người này đã thất bại trong trò chơi.
Tô Dung kiên nhẫn nhìn mấy vòng, người bị chọn trúng của mỗi vòng đều không sao đuổi kịp, sau đó cuối cùng bị chú hề ăn mất đầu, sau đó mọc ra một cái đầu chú hề, cả người biến mất tại chỗ. Tiếp theo có lẽ ở một góc khu vui chơi, sẽ xuất hiện một chú hề mới.
Tại sao không giúp? Tô Dung bất đắc dĩ lắc đầu. Trò chơi này có rất nhiều người tham gia, theo lý thuyết những người khác có thể giúp. Hỗ trợ ngăn cản chú hề, cho dù dùng vị trí chỗ ngồi tạo phiền phức cho chú hề cũng tốt. Nhưng có lẽ sợ uy hiếp của chú hề, lại không có người nào dám làm như vậy.
Nếu như bọn họ còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sắp bị diệt cả đội. Thật ra trò chơi này cũng không khó nghĩ ra cách giải quyết, nhưng quan hệ giữa các điều tra viên lại không tốt, hơn nữa còn có sợ hãi đối với chú hề, cho nên mới làm cho mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn có thể nhìn ra quả nhiên chỉ số thông minh của điều tra viên ở nơi này đã giảm xuống, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Không tiếp tục xem nữa, Tô Dung vừa đi vừa cần thận quan sát bốn phía. Trước đó con kiến đỏ đi qua, cô muốn nhìn thử có gì thay đổi không.
Dù sao cũng thường xuyên làm chuyện thăm dò này, rất nhanh cô phát hiện được một hiện tượng thú vị, nhà ở chỗ này, đều trở nên càng sạch sẽ. Vốn dĩ trên vách tường của những ngôi nhà này đều có bụi bặm, nhưng bây giờ bụi bặm đã hoàn toàn biến mất, trở nên mới tinh.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như nơi này hơi thơm một chút.
Đột nhiên, đôi mắt của cô hơi sáng lên, ở cách đó không xa phát hiện một bóng người có cột tóc màu xanh.
Là Tạ Kha Kha!
Tô Dung lập tức đi đến, phát hiện bên cạnh Tạ Kha Kha có Đường Linh và Adam đang đứng. Vẻ mặt của hai người này rất nghiêm túc, không biết đang nói cái gì.
Trong lúc nhất thời Tô Dung không nhịn được, không hổ là Tạ Kha Kha, thật sự biết ôm đùi đại lão. Rõ ràng bọn họ không nhận biết nhau, lại có thể trực tiếp ôm hai trong số những cái đùi thô to nhất của quái đàm quy tắc này.
Thấy cô đến, ba người kia đều sửng sốt một chút, sau đó dồn dập cảnh giác lùi ra sau, dù sao ở trong mắt bọn họ, chú hề chính là danh từ nguy hiểm, mặc dù chú hề này có chút kỳ quái.