"Được rồi, chuyện này là em sai." Tô Dung đàng hoàng nhận sai, nhưng chết cũng không hối cải. Đoán chừng lần sau cô cũng sẽ làm như vậy, nhưng để cho cộng sự lo lắng cho mình vẫn là lỗi của cô.
Bạch Liễm rất hiểu cô, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết cô suy nghĩ cái gì, vô cùng tức giận nói: "Anh còn không biết em nghĩ như thế nào sao? Thôi, em cứ như vậy đi, dù sao em chết anh cũng chết theo em."
Tô Dung: "..."
Nói thật, cô vẫn là lần đầu tiên thấy được loại uy hiếp này. Nhưng không thể không nói, cô đã bị uy hiếp được.
"Em thật sự biết lỗi rồi, lần sau sẽ cố gắng tìm được một biện pháp tốt hơn." Tô Dung lại thành khẩn nhận sai.
Mà lần này, đại khái đã nghĩ xong, trái lại Bạch Liễm không tức giận nữa: "Đi nhanh đi, chúng ta không thể ở chỗ này quá lâu."
Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đi theo anh cùng nhau nhảy xuống lỗ đen kia.
Sau khi vượt qua một mảnh bóng tối và cảm giác mất trọng lực ngắn ngủi, đập vào mắt bọn họ là một mảnh thế giới màu xám tro. So sánh với kiến trúc tinh xảo xinh đẹp cùng thời tiết quang đãng của khu vui chơi phía trên, 'Khu công viên chú hề' chính là một nơi toàn là màu xám.
Nơi này không giống như một khu công viên, càng giống như một công xưởng có hình dạng của một khu vui chơi. Dây chuyền sản xuất to lớn, tiếng máy móc vang lên rất to, loài người tử vong cùng với con kiến đỏ hôn mê nằm trên đường truyền, bị đưa đến phía sau công xưởng. Đi ra từ công xưởng thì đã biến thành từng chú hề có hình thái khác nhau.
Đây là một công xưởng chế tạo chú hề!
Mà lúc này Tô Dung đang đứng trên đường truyền, thân thể di chuyển theo đường truyền. Cô vội vàng nhảy xuống, nếu bị đường truyền mang vào trong công xưởng, đảm bảo không có kết quả tốt.
Trong nháy mắt nhân viên đồng phục đỏ thấy bọn họ xuất hiện, lập tức vây quanh. Gương mặt của nhân viên đồng phục đỏ bóng loáng nhẵn nhụi, nụ cười mỉm trên mắt giống nhau như đúc, thật giống như nụ cười này đọng lại trên khuôn mặt.
Một người đàn ông tóc đầu đinh dẫn đầu mỉm cười hỏi: "Cô đeo mặt nạ làm gì?" Lúc này Bạch Liễm lại biến mất, mà Tô Dung thì dùng [Mặt nạ ảo thật] thay đổi quần áo trên người thành đồng phục làm việc màu đỏ, hòa một thể với nhân viên đồng phục đỏ xung quanh. Chỉ là mặt nạ trên mặt thật sự quá mức rõ ràng.
"Lúc tôi kéo một người đi vào, bị hắn ta cào vào mặt, cho nên mới đeo mặt nạ." Tô Dung bày ra bộ dạng bất đắc dĩ bịa ra một lý do.
Hiển nhiên người dẫn đầu đã hiểu lầm cái gì đó, lắc đầu: "Đã nói không cần cưỡng ép kéo bọn người đó đến đây, dù sao đám người đó sớm muộn gì cũng sẽ đến."
Những lời này có chứa một ý ẩn núp, đó chính là những người khác sớm muộn gì cũng đến. Ai cũng biết 'Khu công viên chú hề' nguy hiểm, dựa vào cái gì những người khác nhất định sẽ đến?
Chỉ khi bọn họ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, rõ ràng biết đến 'Khu công viên chú hề' mới có thể hoàn thành.
Liên tưởng đến suy đoán vòng đu quay chọc trời ở chỗ này của bọn họ, nhất thời Tô Dung đã hiểu. Hiển nhiên bên ngoài kia chỉ có 12 con dấu, mà con dấu thứ 13 thì có trong vòng đu quay chọc trời ở trong 'Khu công viên chú hề'. Như vậy mọi chuyện đều dễ hiểu, tại sao điều tra viên nhất định phải đến chỗ này.
Chờ chút? Nói như vậy... Vòng đu quay chọc trời ở chỗ nào?
Tô Dung nghi ngờ lại liếc nhìn 'Khu công viên chú hề', chỗ này cũng không lớn lắm, đại khái là một bãi tập có diện tích khoảng 400 mét. Bên trong cũng không có nhà cửa cao tầng đặc biệt gì, chỉ có một dây chuyền sản xuất và một công xưởng.
Chẳng lẽ là ở bên trong công xưởng?
Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, người dẫn đầu lại nói chuyện: "Nếu mặt của cô bị thương, vậy nhanh tháo mặt nạ xuống, để cho chúng tôi xử lý vết thương giúp cô."
Lúc này nụ cười trên mặt hắn ta rất đáng sợ, rõ ràng ánh mắt vô cùng bình tĩnh giống như giếng cổ không có chút gợn sóng, lại để cho người ta cảm giác bên trong tràn đầy nghi ngờ. Loại nghi ngờ này chính là trí mạng với những người nói dối, rất dễ dàng làm cho người ta lộ chân tướng.
Nhất là dưới tình huống hiện tại, Tô Dung không thể nào tháo mặt nạ được. Nếu lấy mặt nạ xuống cô lập tức sẽ bị lộ tẩy, lộ tẩy trong đại bản doanh của quỷ quái, đó khác gì với tự tìm đường chết chứ?
Nên biết bây giờ Tô Dung không thể sử dụng [Thuật đổi vị trí trong nước], chẳng qua có lẽ chỗ này cũng là một không gian độc lập, coi như sử dụng được cũng không đi ra được.
Nhưng mà cô cũng không hoảng sợ, từ trước đến giờ Tô Dung là loại người càng nguy hiểm cô sẽ càng tỉnh táo, cô giấu tất cả sự lo lắng hốt hoảng vào trong trái tim đang đập kịch liệt, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh. Đầu óc vận chuyển vô cùng nhanh, cuối cùng tỉnh táo trả lời: "Nụ cười trên mặt hiện tại của tôi cũng không hoàn mỹ nữa, không muốn bị người khác nhìn thấy."
"..."
Trong sự yên lặng làm cho người ta hít thở khó khăn, dưới ánh mắt đã hiểu của mọi người. Người dẫn đầu vỗ vai cô một cái: "Không sao, luôn có thể đổi trở lại, không cần quá tự ti."
Tô Dung vừa nghe được lời này, cuối cùng cũng thầm thở phào trong lòng.
Cô đã đánh cược đúng!
Lúc mới vừa nhìn thấy những người này, Tô Dung lập tức chú ý đến mặt của những người này giống như đồ sứ, trên mặt còn có một nụ cười cực kỳ là thống nhất với nhau.
Ở một xã hội cái nào cũng có tiêu chuẩn thống nhất thế này, dị loại luôn sẽ bị kỳ thị, Mà chính cô lộ ra sự tự ti, cũng dễ dàng để cho người khác hiểu được.
Nhưng cô mới vừa thở phào xong, người dẫn đầu lại tiếp tục nói: "Cô đi với tôi, chúng ta đi đến một góc khuất, cô tháo mặt nạ cho tôi nhìn thử, như vậy không có vấn đề gì đi?”