Muốn đi vào 'Khu công viên chú hề' nhất định phải là lúc con kiến đỏ ở trong 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'. Mà biến thân của con kiến đỏ thì phải cần điều tra viên ăn bánh bích quy của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy', sau đó trở về 'Khu công viên vương quốc kiến'.
Nhưng sao cô có thể ở trong thời gian ngắn đồng thời hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy.
Có thể khẳng định, con kiến đỏ chỉ là sản phẩm bị ô nhiễm, hơn nữa thậm chí cũng không hoàn toàn bị ô nhiễm
Nếu như là ô nhiễm hoàn toàn, vậy lấy cái tính tệ hại của khu vui chơi này, không thể nào nhốt bọn họ vào 'Khu công viên chú hề'. Nhốt vào 'Khu công viên chú hề' trừ có ‘Sở nghiên cứu số 3’ muốn bảo vệ sự an toàn của bên ngoài, chắc là còn có "nó" muốn cho những thứ bị ô nhiễm này bị ô nhiễm nặng thêm một chút, lúc này mới có thể đạt được nhận thức chung.
Nghĩ rõ ràng một điểm này, Tô Dung hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua vẻ kiên định, nói với Tạ Kha Kha: "Ở vị trí này đổ một chai nước suối giúp tôi."
Cô nói xong nhanh chóng chạy đến tiệm bán lẻ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, cầm lấy một túi bánh bích quy, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có thể đạt được, từ 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' chạy đến 'Khu công viên vương quốc kiến', trong quá trình đang chạy, một tay cô mở túi bánh bích quy bình thường mua 500 tệ quái đàm, nhai nát đặt ở vị trí gần cổ họng không có nuốt xuống, một tay khác thì từ trong [ví sinh tiền] lấy ra một viên thuốc, vẫn đặt vào cổ họng không nuốt xuống.
Chuyện này vô cùng khó chịu, có chút khó thở, để cho người ta không nhịn được muốn nuốt xuống, toàn bộ đều là dựa vào lý trí mà khống chế. Chỉ cần cổ hơi cử động cổ họng, là có thể nuốt hết đồ bên trong miệng xuống.
Trong nháy mắt chạy đến ‘khu công viên vương quốc con kiến’, Tô Dung vừa mở nắp bình nước đổ nước xuống, nước suối văng tứ tung. Cô không chút do dự nhảy vào trong bãi nước kia, phát động kỹ năng [Thuật đổi vị trí dưới nước]!
Gần như trong nháy mắt về lại 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy', Tô Dung mất đi ý thức. Cô chỉ cảm thấy cả người mình nặng trịch, lại bỗng nhiên nhẹ bỗng. Trong đầu giống như bị một đống vải bông nhồi đầy, không suy nghĩ được cái gì.
Mà lúc này lý trí bị mất, thân thể theo bản năng để cho cô nuốt thứ trong cổ họng xuống.
...
"Tích! Tích! Tích! Tích!"
Tiếng chói tai làm cho lỗ tai Tô Dung bị đau, không biết qua bao lâu, hoặc có lẽ chỉ trong nháy mắt, đầu óc của cô giống như bị một cái búa đập mạnh vào, vô cùng đau đớn, Nhưng lý trí của Tô Dung đã trở về, tất cả đều giống như Tô Dung dự đoán.
Mặc kệ là tác dụng của bánh bích quy hay là tác dụng của viên thuốc, nói tóm lại có thể để con kiến đỏ đổi về thành điều tra viên.
Cô dùng sức nhấn vào huyệt thái dương, mở mắt ra nhìn xung quanh. Tiếng kêu chói tai vẫn còn kéo dài, hiển nhiên đây chính là tiếng vang của từ đồng phục của cô. Giống như Tô Dung nghĩ, quả nhiên tiếng vang này vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không có qua loa lấy lệ.
Nếu như không phải cô thành công biến mình thành con kiến đỏ, lại xuất hiện ở ‘khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy’ này, theo quy tắc bảo vệ đến đuổi những điều tra viên đi. Nếu không bây giờ chuyện mà cô phải đối mặt chính là vây công của tất cả điều tra viên.
Suy nghĩ trở lại, Tô Dung ý thức được bây giờ mình đang ở gần một bãi nước bên trong 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'. Chỉ là lúc này khu công viên đã không có bất kỳ điều tra viên nào, trống rỗng giống như không có gì.
Mà không biết lúc nào phía dưới của tàu lượn siêu tốc xuất hiện một cái lỗ thủng to, lỗ thủng đen thui, sâu không thấy đáy, nhìn qua rất kinh khủng.
Nhưng khi Tô Dung nhìn thấy lại cảm thấy vui mừng, quả nhiên cô đoán đúng, đây là cửa vào của 'Khu công viên chú hề'. Quả nhiên cô đã tìm được rồi!
Nhưng Bạch Liễm thì sao? Bạch Liễm ở chỗ nào? Cô không thể bỏ mặc đồng sự của mình rồi tự đi được.
"Anh đến rồi." Đột nhiên giọng nói của Bạch Liễm vang lên trong khí, sai đó anh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Dung, trên người còn mặc nhân viên đồng phục màu xanh lá cây đang kêu tích tích vang dội.
Trong nháy mắt thấy được anh, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đến lúc nào vậy?"
"Lúc anh nhìn thấy bảo vệ đi về một hướng." Nói đến chỗ này, Bạch Liễm không nhịn được có chút tức giận.
Gần như cho tới bây giờ anh không có tức giận với Tô Dung, bây giờ hiếm khi lại lộ ra vẻ tức giận: "Có phải em đã biến mình thành con kiến màu đỏ không?"
Chuyện này làm cho Tô Dung có chút chột dạ, mặc dù cô nắm chắc 100%, nhưng dù sao cũng là lấy bản thân ra mạo hiểm. Lỡ như không thể biến đổi từ con kiến đỏ về lại hình người, vậy cô trực tiếp xong đời.
Bởi vì chột dạ, cô cố gắng giải thích: "Lúc ấy em không có cách nào mà, hơn nữa em chắc chắn có thể biến đổi trở về lại hình người.”
"Nếu như em chắc chắn, nên tìm một điều tra viên, sau đó để hắn làm chuyện mà em mới vừa làm này." Bạch Liễm vừa tức giận vừa đau lòng: "Em không nên lấy tính mạng của mình ra thử nghiệm như vậy được.”
Lúc nhìn thấy bảo vệ đi đến chỗ này, anh lập tức ý thức được 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' có con kiến đỏ đi vào. Trong nháy mắt ý thức được chuyện này, Bạch Liễm lập tức đoán được nhất định là Tô Dung tự thân mạo hiểm, để cho mình biến thành con kiến đỏ.
Trời mới biết lúc ấy anh lo lắng như thế nào, gần như hít thở khó khăn.