Tiếp tục ở lại chỗ này thì không được, người có thể sống đến bây giờ đều không ngốc. Một khi nghe được tiếng vang trên người cô, coi như cô làm bộ là mình tạo ra tiếng vang, cũng không có khả năng lừa bọn họ.
Hơn nữa lấy tính cách của "nó", cũng không khả năng sẽ làm ra một tiếng vang qua loa. Tất nhiên nghe vào là cảm thấy đặc biệt, để cho tất cả mọi người vừa nghe đã biết cô chính là nhân viên đồng phục xanh lá cây.
Mà dưới tình huống không cởi đồng phục làm việc xanh lá cây, muốn tránh sự đuổi bắt của những người này là hoàn toàn không được, trừ phi không bị bọn họ phát hiện. Mà muốn bọn họ không phát hiện, vậy phải tìm một nơi bọn họ không tìm ra.
Khu vui chơi này còn có chỗ nào chưa bị người khác tìm ra?
Chỉ có 'Khu công viên chú hề'.
Nghĩ tới đây, Tô Dung cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này chấm nhỏ màu tím đại biểu cho Bạch Liễm đang ở quảng trường, đi quảng trường làm gì? Chẳng lẽ cửa vào 'Khu công viên chú hề' là ở quảng trường?
Trái lại cũng không phải là không có khả năng này, nhưng quảng trường là nơi có nhiều điều tra viên nhất, chẳng lẽ còn có cách để cho mọi người không phát hiện sao?
Mặc kệ như thế nào, không thể tiếp tục ở chỗ này được, Tô Dung nói tạm biệt: "Tôi còn có chuyện cần đi làm, cho nên đi trước đây."
"Đại lão!” Tạ Kha Kha đột nhiên giơ tay lên: “Tôi có thể đi cùng với cô được không? Mặc dù chắc đại lão không nhớ tôi, nhưng chúng ta đã cùng nhau tham gia một quái đàm quy tắc rồi!"
Là hai lần, Tô Dung yên lặng phản bác trong lòng, sau đó lạnh nhạt lắc đầu: "Không được, cậu đi theo bọn họ sẽ an toàn hơn."
Vẫn là câu nói kia, cho tới bây giờ cô sẽ không đánh cược nhân tính. Mặc dù tính cách của Tạ Kha Kha hiền lành ngây thơ, nhưng đối mặt với sống chết, giết cô thì có thể thông quan, ai đảm bảo cậu ta có thể giữ vững bản tâm của mình?
Mặc dù Tạ Kha Kha có may mắn nghịch thiên, dẫn cậu ta đi tìm 'Khu công viên chú hề' sẽ có xác xuất lớn để tìm được. Nhưng Tô Dung không cho rằng mình nhất định cần phải có sự may mắn của Tạ Kha Kha mới có thể hoàn thành mục tiêu.
Bạch Liễm đã dừng lại ở quảng trường một hồi rồi, lấy sự hiểu biết của Tô Dung đối với chú hề, phần lớn chú hề sẽ hoạt động trong các khu công viên, mà không phải là đến chỗ quảng trường. Sở dĩ ở nơi đó, nhất định là có chuyện muốn làm.
Mà nhìn vị trí của Bạch Liễm, anh vẫn đứng yên, nếu như chú hề hành động, vậy vị trí của anh sẽ thay đổi. Anh đứng yên như vậy, có lẽ là chú hề thực sự đứng yên bất động ở một chỗ, hoặc là Bạch Liễm cố ý lộ ra vẻ dị thường, là muốn nhắc nhở gì đó cho cô.
Bất động... Ý là để cho cô đừng động sao? Như vậy nói cách khác, Bạch Liễm cho rằng 'Khu công viên chú hề' rất có thể ở ngay vị trí của cô bây giờ --- 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'!
Ý thức được chuyện này, Tô Dung nhìn về phía Tạ Kha Kha đang buồn bã vì bị từ chối: "Các người đã gặp qua nhân viên đồng phục đỏ chưa? Hoặc là có nhân viên nào muốn dẫn các người đến 'Khu công viên chú hề' không?"
Đường Linh gật đầu: "Có, tôi có gặp nhân viên đồng phục đỏ, muốn dẫn tôi đi. Chẳng qua trên quy tắc có nói không được đi, cho nên tôi trực tiếp từ chối."
Người gặp phải tình huống này có Adam, “Một đồng đội lúc trước bị tách ra với đội một đoạn thời gian đột nhiên xuất hiện, còn thần bí nói cho tôi biết đã tìm được 'Khu công viên chú hề', bị tôi đuổi đi."
Nghe vây, Tô Dung nhanh chóng hỏi: "Bọn họ có nói 'Khu công viên chú hề' ở chỗ nào với các người không?"
"Cô muốn đi 'Khu công viên chú hề'?" Nghe được vấn đề của Tô Dung, Adam nghi ngờ hỏi.
Bị hỏi như vậy, Tô Dung cũng không hoảng sợ, thoải mái gật đầu: "Không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, chúng ta phải đi đến 'Khu công viên chú hề'. Đi tìm hiểu trước, tôi cảm thấy có chỗ tốt."
Lý do này miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, chủ yếu là Adam không nghĩ ra còn có lý do nào khác nữa.
Mà Đường Linh cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Tô Dung là người Hoa Hạ, hai bên vẫn có tín nhiệm với nhau: "Cô ta không có nói muốn đi đâu, thật ra thì tôi còn muốn hỏi thử, nhưng cô ta chỉ hỏi tôi có đi theo cô ta không. Tôi không dám đi, cho nên cũng không hỏi tiêos."
Đầu mối đến chỗ này lập tức bị cắt đứt, Tô Dung hơi nhíu mày. Bây giờ cách thời gian đồng phục làm việc "gáy" còn ba phút nữa, ba phút, coi như có bản lĩnh thông thiên, cũng rất khó tìm được vị trí của 'Khu công viên chú hề'.
Chẳng lẽ cứ buông tha như vậy?
Chờ thời gian đến, cô phải đối mặt với sự đuổi giết của toàn bộ điều tra viên. Dù cho Tô Dung có nhiều đạo cụ quái đàm, cũng không có khả năng an toàn bảo vệ tính mạng.
Có lẽ cô nên thay đổi suy nghĩ khác?
Còn có thể có cách nào chứ?
Đột nhiên, Tô Dung nghĩ đến cái gì đó. Cô đã hỏi địa điểm, vậy thời gian thì sao?
"Lúc những người đó tìm các người là vào lúc nào thế?"
Đường Linh suy nghĩ một chút, trả lời: "Là qua giữa trưa một chút, khi đó bởi vì 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' bị phong tỏa, cho nên tôi có ấn tượng."
"Hả? Tôi cũng là thời gian này!" Adam trợn to hai mắt: "Bọn họ là làm việc theo thời gian quy định sao?"
Lấy được hai câu trả lời giống nhau, đôi mắt của Tô Dung càng sáng hơn. Giống như cô nghĩ, đầu mối ở trong thời gian!
Lúc 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' bị phong tỏa, nhân viên quần áo đỏ, cùng với điều tra viên bị ô nhiễm mới xuất hiện, đến cám dỗ điều tra viên đến 'Khu công viên chú hề'.
Như vậy không khó đoán ra, những người này là đi ra từ cửa vào của 'Khu công viên chú hề' ở 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy', đồng thời con kiến đỏ bị giam ở 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' này cũng bị đuổi vào trong 'Khu công viên chú hề'.