Chỉ một lát sau, tất cả đều biến mất, giao diện điện thoại di động lại trở thành màn hình mà Tô Dung quen thuộc, dường như tất cả những việc vừa rồi chỉ là ảo giác.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung lại gửi một tin nhắn cho “Một con u linh”: “Nếu chọn ‘Không’ thì sẽ thế nào?”
“Cô rất nhạy bén.” Bên kia trả lời: “Lựa chọn ‘Không’ sẽ chết ngay lập tức.”
Quả nhiên chính là như thế, sở dĩ ‘Không’ có màu đỏ, thật ra là do【 Nhắc nhở ô nhiễm】 đã nhắc nhở cô.
“Vì sao lúc trước lại không nói?” Tô Dung nhịn không được hỏi.
“Một con u linh”: “Nếu nhấn vào liên kết này thì chỉ có thể lựa chọn. Sau khi tôi nói cần chọn chính xác ‘ Đúng ’, nếu có người tự cho là thông minh một hai muốn chọn “Không”, rõ ràng người đó hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Một khi đã như vậy, so với việc để người đó chết trong quái đàm cung cấp năng lượng cho ‘Nó’, không bằng trực tiếp chết ở chỗ này.”
Lý do nhìn qua thì lãnh khốc vô tình này đã được Tô Dung đồng ý: “Cách làm này rất chính xác.”
Nhìn thấy câu trả lời của cô “Một con u linh” không nhịn được có chút cảm giác thưởng thức với Tô Dung: “Chúc cô thành công.”
Mấy ngày kế tiếp, Tô Dung tiếp tục làm bài tập hè của đại học Q. Nguyên chủ đã ghi danh khoa tâm lý, năm đó cô lại ghi danh chuyên ngành pháp luật chuyên nghiệp, cũng đã quen biết cộng sự của mình ở đó.
Khi cô học năm nhất cộng sự đã học đến năm tư, là cộng sự của một luật sư cộng sự, cần một người có thể giúp anh lấy được bằng chứng, mà Tô Dung được dạy dỗ xuất chúng đã có cơ duyên xảo hợp trở thành đồng đội của đối phương. Nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua, hai người đều đã trở thành luật sư/trinh thám đỉnh cấp, thậm chí còn có được thanh danh cộng sự kim bài trong nghề.
Về phần tâm lý học cô cũng có quan tâm một chút, như tâm lý học tội phạm, nhưng lại không hiểu biết cụ thể. Nguyên chủ cũng không hiểu quá nhiều. Bài tập của các trường đại học hàng đầu không thể giải quyết một cách qua loa cho có, Tô Dung đành dành ra thời gian mấy ngày đến thư viện mượn sách. Việc này phải cảm ơn thân phận điều tra viên, sách cô mượn được đều miễn phí. Trên thực tế, ngay cả học phí chính phủ cũng đã nộp giúp cô, thật sự có rất nhiều lợi ích.
Tuy nhiên hiện tại cô cũng xem như có chút tiền, hiện tại có thể không cần tiết kiệm tiền mà bắt taxi về nhà!
Hôm nay sau khi mượn sách xong, Tô Dung như thường lệ bắt một chiếc taxi về nhà. Ở trên xe, đôi mắt của cô dần dần không thể mở ra được, ngày càng nặng, đầu óc cũng dần dần chìm vào bóng tối.
Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, trời đã tối rồi. Tô Dung mơ mơ màng màng xoa đôi mắt của mình, ngồi thẳng người nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhận ra mình đang ngồi trên vị trí điều khiển.
“Đây là… Sao lại thế này?” Tô Dung nhanh chóng nhìn xung quanh một lần, xung quanh không hề có bất kì ai, ngay cả tài xế hay người đi đường cũng không có, xe đang dừng lại bên cạnh một con đường xa lạ.
Chú ý đến bên cạnh tay lái có một cuốn sổ tay, Tô Dung bừng tỉnh nhận ra điều gì đó, mở sổ tay ra, quả nhiên nhìn thấy quy tắc bên trong.
《 Hướng dẫn tài xế taxi ca đêm Tí Tách》
Chúc mừng ngài trở thành nhân viên của “Công ty xe taxi Tí Tách”, trong khi ngài làm việc, hãy hoàn thành tất cả những quy tắc sau đây, nếu không chúng tôi không thể đảm bảo công việc của ngài được an toàn. Chúc ngài làm việc vui vẻ!
Một, sau khi nhận tiền của khách hàng, hãy đưa khách hàng đến nơi mà họ muốn đến, nếu không biết đường, có thể mở hướng dẫn hoặc nhờ khách hàng chỉ đường giúp ngài.
Hai, không được từ chối yêu cầu của khách hàng, một tài xế ưu tú sẽ không để khách hàng cảm thấy không hài lòng.
Ba, sau khi thời gian làm việc bắt đầu, cho dù có bất cứ việc gì cũng không được xuống xe, mãi cho đến khi thời gian kết thúc.
Bốn, thời gian trên đồng hồ đo là chính xác, ngài có thể tin tưởng nó.
Năm, khi hết xăng ngài có thể đến trạm xăng dầu, nhưng mong ngài đừng đến trạm xăng dầu khi trong xe đang có người.
Sáu, khi lái xe có thể quan sát tình huống ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu.
Bảy, nếu khách hàng yêu cầu bật nhạc, có thể thỏa mãn yêu cầu của họ. Nhưng nếu họ yêu cầu mở radio, xin hãy từ chối họ.
Tám, nếu ngài nghe thấy có vị khách hàng nào đó muốn đến nghĩa trang, xin đừng để họ lên xe. Nghiệp vụ của công ty không chịu trách nhiệm đưa khách hàng đến nghĩa trang.
Chín, cho dù đường rất xa, nhưng đều thống nhất nhận 50 tệ quái đàm cho mỗi người khách. Nếu sau khi ca đêm kết thúc không chở được 5 khách hàng, nhận được 250 tệ quái đàm, công ty sẽ coi như bạn không đạt tiêu chuẩn.
Mười, ca đêm bắt đầu từ 12 giờ đêm, kết thúc lúc 5 giờ sáng.
Sau khi đọc xong mười quy tắc này, Tô Dung cố ý xem thời gian, phát hiện bây giờ là 11 giờ 50. Nói cách khác, cô chỉ còn thời gian mười phút để chuẩn bị.
Không suy nghĩ nhiều, cô xuống xe tỉ mỉ quan sát chiếc xe taxi màu xanh lục này, sau đó tìm một nơi đi WC, lúc này mới trở về trên xe xem lại cuốn sổ tay một lần nữa.
Trong tất cả mười quy tắc, lại chỉ có hai quy tắc sai. Điều này khiến Tô Dung rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết
Số lượng quy tắc sai ít không có nghĩa mức độ khó khăn của quái đàm nhỏ, chỉ có thể chứng minh, trong quái đàm này, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống ngoài ý muốn không được đưa vào quy tắc.
Về phần hai quy tắc sai này, cũng khiến Tô dung cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Hai quy tắc được tô đỏ chính là quy tắc số sáu và số bảy.
Trong quy tắc thứ sáu nói [ khi lái xe có thể quan sát tình huống ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu. ] cả câu đều bị tô đỏ, việc này chứng minh khi Tô Dung lái xe tuyệt đối không thể nhìn vào gương chiếu hậu. Nhưng khi dừng xe thì sao? Gương chiếu hậu còn có nguy hiểm gì?
So sánh với nhau, thì quy tắc số 7 có ít màu đỏ hơn, chỉ có một câu cuối cùng đỏ tươi như máu——[ Xin hãy từ chối họ. ]
Bản thân của quy tắc này đã tương phản với quy tắc thứ hai, dù sao trong quy tắc thứ hai đã nói không được từ chối hành khách. 【 Nhắc nhở ô nhiễm】 xem như đã giúp Tô Dung xác định đâu là quy tắc sai trong hai quy tắc này.