Những rõ ràng đã biết quy tắc nào là chính xác, nhưng cô lại không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Nội dung hoàn chỉnh của quy tắc thứ bảy chính là: [ Bảy, nếu khách hàng yêu cầu bật nhạc, có thể thỏa mãn yêu cầu của họ. Nhưng nếu họ yêu cầu mở radio, xin hãy từ chối họ. ]
Chỉ có câu cuối cùng bị tô đỏ, việc này chứng minh những ý trước đều là chính xác. Khách hàng yêu cầu bật nhạc, bật cho họ cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu khách hàng yêu cầu mở radio thì sao?
Dựa theo sự lý giải đơn giản, chữ màu đỏ là sai, đồng nghĩa với việc không được từ chối khách hàng. Như vậy tương đương với việc có thể bật radio cho khách hàng, không cần từ chối họ là được.
Nhưng Tô Dung không phải kẻ ngốc, âm nhạc và radio rõ ràng chính là nhóm đối chiếu với nhau, nếu không thì chỉ cần đồng ý là được, quy tắc cần gì phải tách chúng ra riêng làm gì?
Nếu nói bật nhạc an toàn, vậy cô to gan suy đoán, bật radio có thể sẽ mang đến nguy hiểm!
Nhưng quy tắc đã nói, không được từ chối khách hàng. Vậy nên phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đây là một con đường chết sao?
Tô Dung cau mày, do dự một chút, duỗi tay về phía nút bật radio. Hiện tại vẫn chưa đến thời gian làm việc, theo lý thuyết thì cô sẽ được an toàn.
Cái nút thong thả xoay tròn, khi xoay đến một phần ba, âm nhạc du dương chậm rãi vang lên trong xe. Tô Dung tiếp theo xoay tròn cái nút, khi cái nút xoay tròn đến hai phần ba, tiếng xèo xèo vang lên trong radio, tuy nhiên lại không hề có tiếng người.
Có thể là bản thân cô không nghe thấy âm thanh trong radio này, cũng có thể là người ta còn chưa đi làm.
Thế giới quái đàm, radio sẽ phát vào 12 giờ đêm.
Ừ, rất hợp lý.
Sau khi cái nút xoay tròn đến vị trí ban đầu, tất cả âm thanh đều biến mất.
Đúng vậy, chỉ có hai kênh, ngay cả một cái cũng không thêm cho cô. Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, 12 giờ đêm, còn muốn miễn cưỡng cái gì chứ?
Thật sự không dám giấu giếm, Tô Dung cảm thấy cả mười cái quy tắc này chỗ nào cũng là hố. Nhìn sơ qua thì quy tắc bị ‘Nó’ ô nhiễm không nhiều lắm, nhưng cho dù không có “Nó” quấy phá, các điều tra viên cũng chưa chắc có thể sống sót cho đến khi thời gian làm việc kết thúc.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế Tô Dung cũng không có quá nhiều oán hận với “Công ty xe taxi Tí Tách” này. Ít nhất đối phương đã bảo đảm thời gian chuẩn xác, bên trong xe cũng tương đối an toàn. Hai việc này đối với Tô Dung mà nói là vô cùng quan trọng.
Vừa rồi khi giơ tay ra, Tô Dung cảm thấy bên hông có thứ gì đó cộm vào người mình. Cô nghi hoặc duỗi tay sờ vào trong túi, lấy ra một chiếc ví da màu đen.
Đây chính là vật phẩm khen thưởng khi cô tiêu diệt nguồn ô nhiễm quái đàm lần trước!
Tô Dung mở túi tiền ra, bên trong vẫn là tờ tiền giấy một trăm tệ. Thì ra mấy thứ này được gọi là tiền tệ quái đàm.
Cô không có thời gian để cẩn thận suy xét các quy tắc khác, mắt thấy thời gian đã đến 11: 59, cô cất cái ví da vào túi, nhìn thấy chỉ còn nửa bình xăng, thở dài một hơi. Nhấn chân ga, khởi hành lên đường.
Vốn dĩ trước khi lái xe cô vẫn còn rất tò mò, cô biết lái xe, nhưng nguyên chủ lại không hề biết. Nếu một điều tra viên không biết lái xe đi vào quái đàm này, chẳng lẽ sẽ chết ngay lập tức sao?
Nhưng chờ sau khi khởi động xe cô mới phát hiện, chiếc xe này tự mình lái, yêu cầu duy nhất của tài xế chính là nắm chắc tay lái và phanh xe. Tuy rằng bề ngoài là xe taxi, nhưng trên thực tế cách lái của nó lại có chút giống với loại xe vận tải.
Vẫn chưa lái xe đi xa, đã có một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ, sắc mặt trắng bệch giống như một người giấy, đột ngột xuất hiện ở ven đường, mặt không biểu cảm vẫy tay đón xe Tô Dung.
Vừa rồi Tô Dung vẫn luôn nhìn chằm chằm đường đi, cô dám khẳng định vừa rồi ở ven đường không hề nhìn thấy vị nữ sĩ này. Thật rõ ràng, đây không phải là một người thường.
Mở hàng đã là một lệ quỷ váy đỏ, quái đàm này thật sự nể mặt cô. Tô Dung cười khổ một tiếng, ngừng xe ở ven đường.
Thật ra mà nói, nếu không phải “Công ty taxi Tí Tách” có yêu cầu năng suất, cô chắc chắn sẽ không đón tiếp một người nào. Đáng tiếc cần khoảng năm người mới có thể đáp ứng năng suất công việc, cô cũng không muốn tìm đường chết.
Lúc này đã hơn nửa đêm, muốn tìm được năm người thật sự rất khó, cô không thể lãng phí bất kì một khách hàng nào.
Dừng xe trước mặt đối phương, Tô Dung không ấn mở cửa xe mà hỏi một câu trước: “Chị gái muốn đi đâu vậy?”
Cô vẫn còn nhớ rõ nội dung của quy tắc thứ tám, không được để người muốn đến nghĩa trang lên xe, tất nhiên trước tiên phải hỏi cho rõ ràng.
Khi nói chuyện cô cũng quan sát người phụ nữ váy đỏ này. Vừa rồi ở khoảng cách xa nên không cảm nhận được, hiện tại đến gần, một mùi máu tươi nồng nặc trên người đối phương lập tức ập vào mặt cô, Tô Dung quả thật muốn nôn ra.
Gương mặt của người phụ nữ hớp vào trong, quầng thâm mắt dày đặc, vô cùng tiều tụy, rõ ràng chính là một nữ quỷ sống sờ sờ. Một đầu tóc đen dài biến thành từng lọn từng lọn một, giống như ướt sũng mồ hôi, đã rất nhiều ngày không gội đầu.
Nói thật Tô Dung nghi ngờ chiếc váy đỏ của cô ta chính là bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu tóc đầy dầu mỡ cũng có thể đã dính đầy máu tươi, nếu không cũng không có cách nào giải thích vì sao lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy.
“Đến bệnh viện Thánh Anh.” Giọng nói trống rỗng, như truyền đến từ một không gian khác.
Bệnh viện Thánh Anh? Nghe có vẻ là bệnh viện của mẹ và bé. Người phụ nữ này nhìn qua không giống như đang mang thai, đi thăm người nhà sao?
“Yêu cầu đưa trước năm mươi tệ quái đàm mới có thể xuất phát.” Tô Dung nói.
Người phụ nữ gật đầu, đưa cho cô một tờ tiền năm mươi tệ quái đàm.
Tô Dung chú ý đến tay cô ta, phát hiện móng tay gần như không có màu, chỉ có đầu móng tay nhiễm chút màu sơn đỏ tươi, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Nhận tiền xong, Tô Dung mở cửa cho cô ta lên xa, dùng hướng dẫn trên xe để tìm đường đến bệnh viện Thánh Anh, nhanh chóng tìm được địa điểm tương ứng.