Nghe đến chỗ này, Tô Dung đã hoàn toàn hiểu ý của ông ấy. Quả nhiên, Khổng lão tiếp tục nói: "Trải qua thăm dò nhiều mặt, chúng tôi phát hiện địa hình của thế giới quái đàm cùng địa hình của mảnh đại lục ở thế giới hiện thực kia rất giống nhau."
"Cho nên hoàn toàn không có thế giới quái đàm gì đó, chỉ có một mảnh đại lục của thế giới hiện thực bị ‘nó’ lấy đi?" Nói đến chỗ này Tô Dung không nhịn được thở dài một tiếng.
Nếu truyền tin tức này đi, những dân địa phương thường xuyên nói "không phải tộc ta tất sẽ sinh ra dị tâm", không chút kiêng kỵ giết chết điều tra viên chỉ sợ không đứng vững được nữa.
Khổng lão gật đầu rồi lại lắc đầu: "Tuy nói là bị lấy đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn là như vậy. Thế giới quái đàm là một không gian mà 'Nó' mở ra. Lúc 'Nó' từ từ ăn mòn thế giới quái đàm, những đại lục bị 'Nó' ăn mòn thành công sẽ được chuyển đến thế giới quái đàm."
Nghe vậy, đột nhiên Tô Dung hiểu được ý của ông ấy. Dù sao vốn dĩ đề tài bọn họ nói chuyện là xâm lược thế giới quái đàm: "Ý của ngài là, chúng ta xâm lược thế giới quái đàm, có thể mang những đại lục bị lưu lạc kia về thế giới hiện thực?"
Nếu quả thật là như vậy, cũng quá ý nghĩa rồi. Đột nhiên địa cầu xuất hiện một mảnh đại lục khác, mà trên mảnh đại lục này mặc dù có các thế lực khác nhau, nhưng không có thống nhất chính phủ quản lý.
Tô Dung cũng có thể nghĩ ra được các quốc gia sẽ điên cuồng đến cỡ nào. Một mảnh đại lục mới, có nghĩa là sẽ có đất đai mới, nhiên liệu mới, dân cư mới, nhà tư bản và chính trị gia ai sẽ không động lòng chứ?
"Chính là như vậy." Khổng lão gật đầu một cái, trong giọng nói cũng mang theo sự kích động: "Những đất đai được tìm về tạm thời sẽ đặt ở trên Thái Bình Dương, trên thực tế nó vốn dĩ là lục địa của Thái Bình Dương."
Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất, sâu nhất có đảo nhiều nhất thế giới, nằm ở chính giữa châu Á, châu Đại Dương, châu Nam Cực, cùng với châu Nam Mỹ, Bắc Mỹ. Đại lục mới ở chỗ này, đúng là có thể thăng bằng thế lực ở khắp mọi nơi.
Đối với chuyện này, Tô Dung không muốn tham gia. Ở thế giới trước cô chỉ là một thám tử, không tham gia đấu tranh chính trị. Ở thế giới này, cô cũng chỉ muốn làm một điều tra viên, cách xa những chuyện này.
Làm một nhân tinh, dĩ nhiên Khổng lão nhìn ra Tô Dung không có hứng thú với những chuyện này. Đây là chuyện rất bình thường, rất nhiều cường giả đều không có nhiều hứng thú với quyền lực, bởi vì bọn họ chỉ cần đưa tay ra là có thể có được.
Nhưng không có cách nào, chuyện nên nói ông ấy vẫn phải nói. Dù sao hiện tại, Tô Dung gần như có thể được gọi là điều tra viên mạnh nhất, cần biết những chuyện này.
Hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ còn cần cô giúp đỡ, cho nên phải xây dựng mối quan hệ tràn đầy tín nhiệm.
Tiếp đó ông gọi một người đến, nói hết những chuyện này cho Tô Dung, bao gồm những cố gắng bỏ ra muốn từng chút một lấy lại đại lục, rồi đến chuyện bọn họ làm sao từ bên trong của những đảo nhỏ ở Thái Bình Dương ý thức được mảnh đại lục này là bị cướp, mà không phải là bị vỏ trái đất nuốt chửng, còn có uy hiếp vũ lực cùng với tranh chấp giữa các phe.
Vô cùng muốn cho Tô Dung biết bọn họ vất vả như thế nào, mong muốn tăng cường cảm giác tự hào dân tộc cho cô.
Ở trong khoảng thời gian này, Tô Dung biểu hiện hoàn mỹ bày ra trạng thái của một sinh viên giỏi tham gia lớp học nhàm chán. Không ngủ và chơi điện thoại di động là biểu hiện tôn trọng lớn nhất của cô. Dù sao cô không phải là người của thế giới này, hơn nữa còn đã quyết định hoặc là chết ở chỗ này, hoặc là trở về báo thù. Hoàn toàn không có cảm giác gì đối với chuyện tương lai của thế giới này.
Chờ Khổng lão cảm thấy nói như vậy là đủ rồi, mới vẫy tay để cho người này dừng lại, sau đó lại nghiêm túc nói: "Lần nữa cầm mảnh đại lục kia về, vậy chuyện quan trọng nhất là thu nạp dân địa phương. Mà trong dân địa phương này nhất định sẽ có tốt xấu lẫn lộn, có người của các phe thế lực.”
Nghe được ông ấy bắt đầu nói chuyện này, kết hợp với mấy chuyện nói trước đó, trong lòng Tô Dung dâng lên một cổ dự cảm xấu.
Quả nhiên một giây tiếp theo Khổng lão đã nói: "Cho nên chúng tôi hy vọng cháu có thể thường xuyên đến đại lục này nhìn thử, dùng lời của người trẻ tuổi các cháu chính là trấn tràng. Có lẽ cháu không biết, nhưng danh hiệu của cháu cực kỳ vang dội toàn bộ thế giới quái đàm."
Thông báo toàn cầu không chỉ vang lên ở thế giới hiện thực, ngay cả thế giới quái đàm cũng có thể nghe được. Trong một năm ''Cà Phê' có mấy lần tiêu diệt nguồn ô nhiễm, thậm chí còn tiêu diệt hai [Quái đàm quy tắc cố định], bên trong thế giới quái đàm danh tiếng của cô còn lớn hơn rất nhiều so với Tần Phong, gần như có thể đạt đến trình độ "trẻ em mất ngủ vào buổi tối"*. Dĩ nhiên đây chỉ là một ví dụ.
*Đứa bé mất ngủ vào buổi tối sẽ thường khóc lóc, ồn ào, không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của mình, còn hết sức ảnh hưởng đến sức nghỉ ngơi của cha mẹ.
Nếu như cô có ở đại lục mới, tỷ lệ dân địa phương gây chuyện sẽ trở nên rất nhỏ, những người xấu cũng không dám làm gì quá mức. Hoặc là nói, ít nhất sẽ đặc biệt chọn ngày cô tới để giả ngoan ngoãn một chút.
Thấy cô có ý từ chối, Khổng lão đã sớm đoán được lập tức lấy lợi ích ra: "Không cần mỗi ngày cháu đều đi, chỉ cần một tháng đi một lần là được. Mỗi lần cháu đi, chúng ta nguyện ý trả 200 tệ quái đàm làm tiền lương, cháu thấy thế nào?"