Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 594

Chương 594 -
Chương 594 -

Nghe được 200 tệ quái đàm, Tô Dung lập tức hơi động lòng. Thật ra hiện tại với số tiền này cũng không được xem là nhiều đối với cô, bây giờ trong tay cô có 10 ngàn tệ quái đàm, mặc kệ ở đâu cũng chính là một phú bà nhỏ?

Chẳng qua không có đạo lý tiền dễ kiếm mà không muốn, cô còn muốn hỏi thăm tình huống mới quyết định: "Nếu như tôi đồng ý, vậy đi đến chỗ đó cần làm gì?"

“Chỉ cần mỗi tháng phất cờ gióng trống đi đến đó một lần, tương tự với... du hành. Tóm lại để cho bọn họ biết cháu hợp tác nhiều với chính phủ là được." Khổng lão cho ra điều kiện rất thoải mái, chỉ là đi một lần có thể lấy được 200 tệ, Tô Dung cảm thấy mình không có lý do từ chối.

Nhưng chỗ này còn có một vấn đề: "Nhưng chắc chắn đại lục mới là nơi mà mỗi quốc gia đều muốn chia một chén canh đi? Tôi đi qua không phải là trợ giúp cho tất cả quốc gia sao?"

Nếu như cô giúp đỡ những quốc gia khác, vậy phải thu tiền từ bọn họ đúng không? Dựa vào cái gì chỉ có Hoa Hạ bỏ tiền ra. Dĩ nhiên nếu như đối phương không ngại, vậy cô cũng sẽ không từ chối.

"Dĩ nhiên không phải như vậy." Đường Linh lắc đầu, cô ấy cũng có hiểu đối với những chuyện này: "Em hợp tác với chúng tôi, những dân địa phương kia đều sẽ nhìn ra được. Vậy trình độ tín nhiệm của bọn họ đối với chính phủ Hoa Hạ sẽ cao hơn những chính phủ khác. Được lòng dân được thiên hạ, chỉ cần bọn họ thật lòng xem chúng ta là chính phủ chính thức, vậy những người khác gây ra chuyện gì cũng vô dụng."

Xem ra bọn họ đã suy nghĩ đến lợi và hại bên trong rồi, tất nhiên Tô Dung cũng không cần phải lo lắng thay: "Được, tôi đồng ý."

Sau đó hai bên lại bàn bạc chi tiết lần hợp tác này, hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Tô Dung dùng [Thuật đổi vị trí trong nước] trở lại trường học, sau đó trở lại ký túc xá.

Cô là mượn thời gian ăn cơm tối đi ra ngoài, bây giờ đi thẳng về cũng không có vấn đề gì. Dĩ nhiên đây cũng là vì Tô Dung rõ ràng bây giờ 'Nó' và tín đồ tà giáo không có thời gian quan tâm đến mình, cho nên mới dám thả lỏng như vậy.

Hơn nữa trong mấy lần này, Tô Dung có chú ý đến chỉnh phú cố gắng giúp cô giấu diếm thân phận, chắc là đã từ bỏ chuyện thăm dò cô.

Trở lại phòng ký túc xá, cô lại xem kỹ những nội dung ngày mai sẽ thi, lúc này mới tiến vào mộng đẹp.

Căng thẳng thi một tuần, sau khi thi xong môn cuối cùng, Tô Dung không nhịn được thở ra một hơi nhẹ nhõm, đứng lên duỗi người. Thời gian một tuần thi cử thật sự quá áp lực, cũng may thời gian cực khổ đã qua, tiếp theo sẽ có hai tháng nghỉ ngơi.

Liễu Đình Nhã thi ở bên cạnh phòng thi của cô đã đứng ở cửa chờ, sau khi nhìn thấy Tô Dung đi ra, lập tức đi đến nhỏ giọng nói: "Rõ ràng chúng tôi cũng không phải là sinh viên chính thức của đại học Q, tại sao còn muốn sắp xếp chúng tôi đi thi. Cố gắng miễn cưỡng ở trong phòng thi hai tiếng đồng hồ, thật sự chán muốn chết."

Bởi vì lấy thân phận điều tra viên đi vào, cho nên bộ phận sinh viên này không cần thông qua thành tích ở lại trường. Nhưng vì không làm cho người ta chú ý đến, nên lúc thi bọn họ vẫn phải thi, chỉ là thành tích sẽ được che giấu, cuối cùng sẽ được đánh giá qua môn.

Vì không để người khác phát hiện sự bất thường của mình, khoảng thời gian thi này, cô ấy cũng không thể ngủ, phải làm ra bộ dạng nghiêm túc làm bài thi. Bài thi đều bị cô ấy vẽ đầy bên trong, lúc này thời gian thi mới kết thúc.

Lúc hai người nói chuyện, Điền Khinh Khinh cũng đi đến. Cô ấy cũng là dựa vào mình thi đậu đại học Q giống với Tô Dung, lòng tự ái không nhiều để cho cô ấy không muốn lười biếng giống như các điều tra viên khác, kiên trì cố gắng thi giống với Tô Dung.

Lúc này vẻ mặt của Điền Khinh Khinh không được tốt lắm, vừa đến đã kêu rên: "Xong đời rồi, tôi cảm thấy tôi sẽ bị rớt môn mất!"

Liễu Đình Nhã không thi không có cách nào cảm nhận được tâm trạng của cô ấy, thoải mái nói: "Không sao, coi như cậu rớt hết tất cả các môn, trường học cũng sẽ không đuổi học cậu."

"Không, đây là vấn đề mặt mũi!" Điền Khinh Khinh vừa nói vừa nhìn Tô Dung có cùng cảnh ngộ với mình, định tìm kiếm chút đồng cảm.

Cũng may Tô Dung không để cho cô ấy thất vọng, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nếu như rớt môn thật sự có chút phiền phức. Chẳng qua cũng may chắc tôi sẽ không rớt môn đâu."

Điền Khinh Khinh: "..."

Vui buồn giữa người với người không hề giống nhau, giải tán đi, giải tán đi.

Tình chị em plastic ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, ba người cùng nhau đi đến cửa trường ăn cơm. Mặc kệ kết quả thi như thế nào, ít nhất bây giờ các cô đã thi xong. Thi xong thì làm cái gì? Tất nhiên là phải thả lỏng rồi!

"Có muốn đi quán bar không?" Điền Khinh Khinh nháy mắt mấy cái, hưng phấn hỏi.

Nghe được đề nghị mới lạ này, Liễu Đình Nhã cũng hưng phấn muốn thử: "Tôi thấy được đó."

Hai người nhìn về phía Tô Dung, chờ cô đồng ý. Lúc ba người hành động chung, Tô Dung luôn là người quyết định cuối cùng.

Tất nhiên Tô Dung đã từng đi đến quán bar, nhưng cô không thích chỗ đó. Trái lại không phải bởi vì cảm thấy ồn ào, hỗn loạn, chỉ là cô quả thật không hiểu được. Mỗi lần cô đi đều sẽ thấy người chết, nhẹ thì chính là bị mưu sát, nặng thì là bị bắn chết. Dưới tình huống này, người dân của thành phố H tại sao lại không biết mệt thích đi đến quán bar chứ?

Tất nhiên nói thì nói như vậy, nhưng cô vẫn có thể hiểu loại hành vi này. Bình thường người dân thành phố H quá bị đè nén, thỉnh thoảng đi đến quán bar thả lỏng một chút cũng là chuyện dễ hiểu. Mặc dù ban đêm của thành phố H rất nguy hiểm, nhưng cũng rất điên cuồng.

Bình Luận (0)
Comment