Có thể khẳng định, nếu như có người hỏi vấn đề trong lúc hắn pha rượu, hắn nhất định sẽ trả lời, bằng không cũng sẽ không có nửa câu sau. Nhưng sau khi trả lời thì sẽ thế nào, chuyện này chưa xảy ra, ai cũng không nói trước được.
Điều thứ 7 dễ nhìn ra chỗ sai, chính là câu cuối cùng, không có gì phải phân tích thêm.
Tiếp đó quy tắc 9 bị sai nửa câu sau [nếu như đối phương uống say, xin đừng để ý đến hắn] là bị tô đỏ. Không cần để ý đến hắn là cách làm sai, nhưng cách làm chính xác là gì, trong quy tắc cũng không có nói.
Chỗ sai của quy tắc 12, 13 rất dễ nhìn ra, chẳng qua đáng giá nhắc đến chính là, nửa câu sau của quy tắc 12 lại có màu đen.
Nói cách khác [bạn nhất định sẽ yêu loại cảm giác say rượu này] là chính xác, say rượu có thể sẽ mê muội tâm trí của con người.
Trừ những quy tắc này ra, Tô Dung chú ý đến có quy tắc hoàn toàn đúng, nhưng lại mâu thuẫn với nhau.
Đúng vậy, chính quy tắc 2 và quy tắc 8.
Ly rượu "say" của quy tắc 8 chia thành hai loại hình thái, một là rượu màu đỏ đại biểu cho say rượu, hai là rượu có màu xanh dương đại biểu cho không say rượu. Mà ở quy tắc 2, nói rõ khách hàng không thể để cho người pha rượu pha rượu màu đỏ.
Như vậy lỡ như cô ở dưới trạng thái say rượu uống ly "say", vậy chẳng phải là trực tiếp xúc phạm quy tắc 2 sao?
Tô Dung xoa mi tâm, lại lần nữa quan sát quán bar này. Giống như trên quy tắc nói, bên trái cửa vào có một cái máy bán, bên trong có rất nhiều thứ.
Nhưng đáng giá nhắc đến chính là, bên phải quán bar cũng có một cái máy đặt đối xứng, bên trong cũng có rất nhiều thứ. Từ vị trí của Tô Dung nhìn ra, đồ của hai cái máy đều giống như đúc.
Hiển nhiên đây chính là một cái bẫy, Tô Dung lập tức liên tưởng đến trạng thái say rượu. Quy tắc 7 nói [đặc điểm của say rượu là nhận biết mơ hồ], không rõ được nhắc ở trong này, có phải chính là một loại nhận biết không rõ hay không?
Nếu quả thật như vậy, vậy cô phải làm thế nào ở trong lúc say, chắc chắn bên mình chọn là không sai? Nếu như chỉ là hoán đổi trái phải cho nhau thì đơn giản, nhưng nếu như ngẫu nhiên xuất hiện nhận biết sai vị trí, vậy thì rất phiền phức.
Tiếp đó cô nhìn về phía tủ rượu của quầy rượu. Trong tủ rượu có đủ các loại rượu, hình dạng của chai rượu rất đẹp, dưới ánh đèn lay động, có một loại cảm giác say mê vàng soi.
Trên tủ rượu có treo một cái đồng hồ, lúc này đồng hồ chỉ 8 giờ 30 tối, nói cách khác, bây giờ quán bar này còn chưa mở cửa buôn bán, khó trách lại ít khách như vậy.
Nhưng đồng thời chuyện này cũng làm cho Tô Dung dâng lên một chút cảnh giác, cô trải qua nhiều quái đàm quy tắc, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, thời gian mà quy tắc nhắc đến, chính là thời gian cô ở trong quái đàm quy tắc này.
Nói cách khác, cô phải xuất hiện ở quán bar này vào lúc quán bar chính thức bắt đầu buôn bán, mà không thể nào là đến trước thời hạn được.
Nhưng tình huống bây giờ không phù hợp với nhận biết của cô, loại sai số nhỏ này lập tức làm cho cô cảnh giác.
Đừng tưởng rằng loại suy nghĩ này là buồn lo vô cớ, ở trong rất nhiều quái đàm quy tắc, cảnh giác với tất cả mọi thứ không giống bình thường, đều thành công ở một lúc nào đó cứu Tô Dung một mạng.
Ví dụ như trong "lầu ký túc xá 44", cô cũng là bởi vì ý thức được đây là một quái đàm quy tắc khó, số người phải vượt qua 10 người, mà ở trong quái đàm quy tắc chỉ xuất hiện có 6 người. Lúc này mới thành công phát hiện phòng ký túc xá nam sinh, cuối cùng tìm được cách chạy thoát.
Tô Dung hơi nheo mắt lại, trước tiên cúi đầu nhìn mình. Tương đối làm cho người ta bất ngờ chính là, hiện tại cô ăn mặc có chút giống với Điền Khinh Khinh, váy hai dây màu đen, trước ngực còn có gắn một nhúm lông vũ màu đen.
Mà làm cho người ta bất ngờ chính là, ở trong quái đàm quy tắc, cô lại còn đeo một cái cặp nhỏ, là cái phong cách của những phú bà. Cái túi này có màu đen, dây đeo màu vàng, nhìn qua cũng rất cao cấp.
Tô Dung mở túi ra nhìn thử, bên trong quả nhiên có [Ví sinh tiền]. Bên trong một cái túi lớn đặt một cái ví tiền nhỏ, hình ảnh này thấy thế nào cũng rất buồn cười.
Nhưng trừ [Ví sinh tiền] ra, hiển nhiên có thứ hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung hơn, trừ một ít son môi đồ trang điểm, trong này còn có một quyển sổ nhỏ.
Ở trong quái đàm quy tắc, xuất hiện bất cứ thứ đồ bằng giấy nào cũng không thể khinh thường được. Tô Dung không tùy tiện lấy quyển sổ ra, mà là lấy [Gương cô gái tự luyến] ra trước, nhìn xem thử dáng vẻ bây giờ của mình.
Gương mặt này nhìn rất xinh đẹp, là loại xinh đẹp quyến rũ. Trên mặt trang điểm rất đậm, có một loại mỹ cảm diêm dúa thấp kém. Lại nói cô đi vào quái đàm quy tắc gần như không được ghép với người nào có khuôn mặt xinh đẹp như lần này, cũng xem như là chuyện may mắn trong một nhiều chuyện xui xẻo.
Tô Dung cất gương vào, tự nhiên đứng lên, sau khi chắc chắn không ai chú ý đến mình, đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Mặc dù trong nhà vệ sinh có thứ nguy hiểm là gương, nhưng bây giờ quái đàm quy tắc còn chưa mở ra, đối với cô, loại nguy hiểm này không đáng nhắc đến.
Sở dĩ mới vừa rồi cô ở bên ngoài soi gương, chính là vì xác nhận mặt của mình qua gương, sợ bị đổi mặt thì lại không biết.
Sở dĩ lựa chọn đi nhà vệ sinh, tất nhiên là bởi vì ở trong chỗ này, chính là nơi không có khả năng có camera.
Chẳng qua lại nói trong quái đàm quy tắc có camera sao?
Tô Dung lắc đầu một cái, nhanh chóng lướt qua nhà vệ sinh, tùy tiện tìm một phòng vệ sinh, mở cửa, đóng cửa, khóa cửa, ngồi xuống, lấy quyển sổ nhỏ ra. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.