Mở quyển sổ ra, bên trong trống không, thật sự giống như là một quyển sổ mới. Tô Dung xít lại gần ngửi trang giấy một chút, không ngoài dự đoán ngửi được mùi chanh nhàn nhạt.
Cô đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, đi đến chỗ máy bán bên ngoài, dùng 20 tệ quái đàm mua một hộp thuốc lá và bật lửa. Sau đó trở lại nhà vệ sinh. Giá đồ ở trong quái đàm quy tắc sẽ cao hơn giá đồ bên ngoài, cô đã sớm thành thói quen về chuyện này rồi.
Động tác này cũng không làm cho người ta chú ý đến, người biết hút thuốc đến quán bar rất là bình thường, đi nhà vệ sinh hút thuốc, phát hiện mình quên mang đồ, đi ra mua cũng rất bình thường.
Trở lại nhà vệ sinh, Tô Dung mở bậc lửa, dùng lửa cẩn thận hơ qua trang giấy thứ nhất, rất nhanh trên trang giấy xuất hiện chữ viết màu vàng.
--- Mang đồ của phòng khiêu vũ đi ra, chúng tôi sẽ tiếp ứng cho cô.
Thân phận mà quy tắc này sắp xếp cho cô là gì? Tô Dung nhíu mày, lại hơ những trang giấy trong quyển sổ nhỏ khác, chẳng qua chỉ có trang đầu tiên là hiện chữ mà thôi.
Mới vừa rồi lúc nhìn xong quy tắc, cô đã lập tức nghi ngờ một chuyện: Điều kiện đi ra quái đàm quy tắc này là gì? Chẳng lẽ chờ thời gian hết cô sẽ lập tức có thể rời quán bar? Điều này hiện nhiên không thực tế.
Nhưng sau khi nhìn thấy chữ viết này, lập tức biết điều kiện đi ra chính là lấy được đồ ở trong phòng khiêu vũ, sau đó mới có thể rời khỏi quán bar.
Chữ dùng trong câu này, chính là tiếp ứng. Hiển nhiên bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng người sau lưng cô có thể bảo vệ được cô. Mà điều kiện tiên quyết chính là cô lấy được đồ mà đối phương mong muốn, nếu không đại khái hậu quả của cô chính là chết.
Mà món đồ này phải lấy được trước khi quán bar đóng cửa, nếu không cô trực tiếp bị đuổi ra ngoài, tất nhiên nhiệm vụ cũng được xem là thất bại.
Nhưng vấn đề ở chỗ, cô phải lấy được thứ gì?
Tô Dung lại lục lọi cái túi, tuyệt vọng phát hiện bên trong trừ đồ của mình và một ít đồ trang điểm ra thì không có vấn đề.
Chẳng lẽ đồ trang điểm có vấn đề?
Tô Dung tiện tay lấy một cây son, mở ra nhìn thử. Màu đỏ nâu phục cổ, chính là màu son trên môi của thân thể này.
Những đồ trang điểm khác cũng không thấy vấn đề gì, ít nhất phía trên không có bôi chất độc.
Không có đầu mối khác, cô ngồi trên nắp bồn cầu suy nghĩ. Muốn chắc chắn vật phẩm nhiệm vụ của mình có hai cách, một là thăm dò thân phận của mình, hai là thăm dò bí mật của quán bar này.
Sau khi suy nghĩ xong, Tô Dung lại bỏ quyển sổ vào trong túi, chỉnh sửa quần áo, lại lần nữa đi ra ngoài.
Chuyện đầu tiên trở lại quầy rượu chính là xem giờ, bây giờ là 20 giờ 50 phút, quán bar sắp mở cửa buôn bán rồi.
Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến gì đó, lập tức chạy đến quầy rượu: "Cho tôi một ly nước lạnh, hoặc là thức uống khác cũng được."
Trên quy tắc có nói không phải lúc buôn bán không có bán rượu, dĩ nhiên ở mặt ngoài chính là ám chỉ, chỉ bán rượu vào thời gian mở cửa quán.
Nhưng kết hợp với một đoạn giới thiệu đầu tiên trên quy tắc, sẽ để cho người ta mơ hồ hiểu được một ít hàm nghĩa bị che dấu bên trong. Nội dung chủ yếu của đoạn giới thiệu kia chính là khen ngợi rượu của quán bar, cũng nói đây là một nơi thử rượu tuyệt vời. Nơi thưởng thức rượu còn có thể uống những thức uống khác sao? Dù sao Tô Dung không có ở chỗ máy bán nhìn thấy mấy đồ uống khác.
Cho nên Tô Dung cảm thấy quy tắc ẩn núp của quán bar này chính là lúc chưa mở cửa không bán rượu, lúc mở cửa rồi chỉ bán rượu.
Mà nếu quả thật như vậy, vậy loại thức uống không phải rượu tuyệt đối có tác dụng rất quan trọng trong quái đàm quy tắc.
Trở lại vấn đề lúc trước mà Tô Dung nghi ngờ, tức là thời gian mà cô đến quái đàm quy tắc này chính là thời gian trước khi quán bar mở cửa.
Chắc chắn một trong những nguyên nhân chính của chuyện này là muốn nhắc nhở Tô Dung, cô còn có một thân phận khác, bối cảnh nội dung của quái đàm quy tắc không có giới hạn ở trong quán bar.
Nhưng nếu chỉ là một nguyên nhân này, vậy coi như cô đến sau khi quán bar mở cửa buôn bán, sớm muộn gì cũng thông qua quyển sổ nhỏ trong túi phát hiện chân tướng. Hoàn toàn không cần thiết phải uổng phí công sức làm như vậy.
Cho nên cô lớn gan suy đoán, chuyện đến trước thời hạn còn có một nguyên nhân khác, chính là để cho cô có cơ hội mua được thức uống bình thường.
Dĩ nhiên đây chỉ là một suy đoán thôi, dù sao hiện tại cô không có chứng cứ gì chứng minh được chuyện này. Nhưng nếu đã nghĩ đến, tất nhiên Tô Dung không thể khinh thường. Dù sao hiện tại cô cũng có tiền, cũng không quan tâm đến chuyện mua chút đồ uống.
Nghe được cô lại gọi nước ở trong quán bar, hiển nhiên người pha rượu hơi kinh ngạc một chút, sau đó lấy một ly thủy tinh rót cho cô một ly nước lạnh.
Từ trước đến giờ về mặt quan sát Tô Dung vô cùng nhạy bén, hai người khác ở trong quán bar, sau khi nghe được cô gọi nước thì đều nhìn cô một cái.
Chuyện quan trọng cần nhắc đến chính là, trước mặt bọn họ cũng không có loại đồ uống có cồn. Cô gái là một ly nước trái cây, người đàn ông là thức uống bổ sung thể chất trong hoạt động thể thao gì đó. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tô Dung ý thức được mình có thể mua ly nước uống bình thường.
Trong nháy mắt ly nước lạnh đến tay, 21 giờ đến, ngoài cửa lập tức có một đám người đi vào. Những người này ăn mặc mát mẻ, có nam có nữ, rất nhanh đã chiếm phần lớn không gian của quán bar.
Lầu 1 của quán bar xem như bị chiếm đầy một nửa, mặc dù người trở nên nhiều hơn, nhưng đến cùng cũng không phải rất ồn ào. Chỗ quầy rượu có không ít người chen lấn muốn uống rượu, Tô Dung vội vàng lui sang một bên.
Nhưng cô cũng không có cách quá xa, ngồi ở vị trí có thể nghe rõ tên thức uống mà bọn họ gọi.