Không biết lúc nào người pha rượu đã đặt một menu tên loại rượu lên trên quầy rượu, chẳng qua hình như tới chỗ này đều là khách quen, không ai nhìn menu này, há miệng là gọi.
"Một ly Trà đá Long Island."
"Một ly rượu whisky mạch nha."
"Như trước, không thêm chanh."
Nghe bọn họ thành thạo gọi từng ly nước uống, trái tim Tô Dung trở nên lạnh lẽo. Nếu như những người này đều là khách quen, vậy một người mới như cô xuất hiện trong đám người này, không phải sẽ dễ dàng nhận ra sao?
Nhiệm vụ của cô là lấy được đồ ở phòng khiêu vũ, dựa theo quy tắc, muốn đi đến phòng khiêu vũ phải có bạn nhảy. Nhưng nếu như những người khác đều là khách quen, vậy khẳng định có bạn nhảy của mình, hoàn toàn không đến lượt cô.
Nghĩ như vậy, Tô Dung không nhịn được nhìn về phía hai người lúc trước nhìn thấy. Hai người này sẽ là lựa chọn chính xác sao?
Đột nhiên Tô Dung sửng sốt một chút, ai nói cô nhất định là người mới? Mặc dù đúng là bản thân cô lần đầu tiên đi vào quái đàm quy tắc này, nhưng cổ thân thể này thì không nhất định.
Nếu như là muốn hoàn toàn nhiệm vụ, chưa chắc lúc trước chưa từng đến chỗ này.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, người pha rượu đã bắt đầu động tác pha rượu hoa hòe sặc sỡ của mình. Tô Dung ngẩng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy có không ít người đều đang nói chuyện với hắn.
Xảy ra chuyện gì? Tô Dung lộ ra vẻ kinh ngạc. Phải biết mặc dù trong quy tắc nói lúc người pha rượu đang pha rượu thích nói chuyện với người khác, nhưng đó là quy tắc sai, những dân địa phương này lại hành động dựa theo quy tắc sai?
Chẳng lẽ những quy tắc này không có tác dụng với dân địa phương, cho nên bọn họ mới không kiêng kỵ chút nào?
Nghĩ như vậy, Tô Dung nhìn về phía người pha rượu. Hắn đang vô cùng tập trung pha rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ đựng bằng sắt đang lắc trong tay, thuận miệng trả lời những vấn đề của người khác.
Mà những người đó hỏi đều là vấn đề bình thường, ví dụ như bây giờ người pha rượu có bạn gái chưa, tới chỗ này làm bao lâu rồi, thích loại rượu gì nhất...
Đừng nói, thật đúng là ở trong này để cho Tô Dung lấy được một ít tin tức mà mình cảm thấy có tác dụng.
Người pha rượu này tới là James, hai năm trước đến chỗ này làm việc. Ở chỗ này không có người thân nào, loại rượu thích nhất là "Mary đẫm máu"*."
*một loại cocktail có chứa rượu vodka, nước ép cà chua, cùng các loại gia vị và hương liệu khác bao gồm sốt Worrouershire, nước sốt nóng, tỏi, rau thơm, cải ngựa, cần tây, ô liu, rau ngâm, muối, hạt tiêu đen, nước cốt chanh, nước cốt chanh và muối cần tây
Loại rượu "Mary đẫm máu" này, dù là người không biết gì về rượu, nghe được cái tên này cũng biết đây là một loại rượu màu đỏ.
Ở trong vô tận câu hỏi của khách, cuối cùng hắn cũng pha chế xong một ly đồ uống, đưa cho vị khách gọi nó, sau đó cười híp mắt hỏi: "Xin hỏi mấy vị có muốn uống "Mary đẫm máu" không? Tôi mãnh liệt đề cử."
Lời này vừa xuất hiện, nhất thời mọi người đều thay đổi sắc mặt, dồn dập lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối. Tiếp theo cũng nói chuyện nữa, chờ người pha rượu pha chế xong ly của mình, sau khi nhận lấy thì quả quyết rời khỏi quầy rượu.
Tình huống này làm cho Tô Dung cảm thấy kỳ lạ, những người này đều là khách quen, theo lý thuyết vô cùng rõ ràng cấm kỵ của James. Giống như rõ ràng bọn họ biết "Mary đẫm máu" mà James pha chế có vấn đề. Vậy tại sao mới vừa rồi khi người pha rượu pha chế rượu lại còn muốn nói chuyện với hắn.
Không, không đúng.
Đột nhiên Tô Dung ý thức được, những người này là đang nghiêm khắc hành động theo quy tắc. Trên quy tắc có nói người pha rượu thích nói chuyện phiếm, cho nên bọn họ rối rít nói chuyện với người pha rượu. Trên quy tắc nói không nên để cho người pha rượu pha chế loại rượu màu đỏ, bọn họ lập tức tránh xa.
Nhưng nếu là như thế, vậy không tuân theo quy tắc không có chết, bởi vì những người này phạm vào những quy tắc sai, nhưng hiển nhiên là không có chuyện gì xảy ra.
Là sự đối xử khác biệt giữa dân địa phương và điều tra viên sao? Nghĩ như thế nào cũng không thể như vậy, quái đàm quy tắc luôn muốn người ta chết đi, dù là dân địa phương cũng không may mắn tránh thoát.
Tô Dung nhức đầu thở dài, quái đàm quy tắc này thật sự để cho cô có mấy vấn đề không suy nghĩ ra được, chỉ có thể từ từ thăm dò tìm ra đáp án.
Chờ những người này cầm ly rượu mình gọi tản ra, lúc này cô mới lại lần nữa đi đến quầy rượu. Sắc mặt của người pha rượu khó coi, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Tiểu thư, cô còn cần gì sao?"
"Không có, tôi thấy hình như bây giờ anh không quá bận, cho nên muốn nói chuyện với anh một chút."
Trước mắt Tô Dung không có ý định gọi rượu, đúng là tửu lượng của cô tốt, nhưng chỗ này là quái đàm quy tắc. Lỡ như không cẩn thận uống say, vậy thì phiền phức.
Nghe vậy James liếc nhìn ly nước trong tay cô, gật đầu: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"Nói chuyện về quán bar này đi." Tô Dung lợi dụng ưu thế bề ngoài của mình, tiện tay vén tóc ra sau tai, ném một ánh mắt quyến rũ về phía đối phương: "Hoặc là trò chuyện về cảm giác của anh đối với tôi."
Hai đề tài này là hỏi dựa vào mục tiêu lấy được vật phẩm nhiệm cụ ở phòng khiêu vũ của Tô Dung. Mặc kệ đối phương muốn nói chuyện đề tài nào, cũng có thể để cho cô lấy được thông tin mình muốn.
Nếu là đề tài trước, vậy có thể thăm dò được tình huống bên trong của quán bar. Nếu như là cái sau, vậy có thể hỏi thăm thân phận này của mình không phải là lần đầu tiên đến, lúc trước có từng đến quán bar này không.
Đối với mị lực mà cô bày ra, James hoàn toàn không có cảm giác gì. Sau khi do dự một chút, hắn lựa chọn đề tài trước: "Vậy thì nói chuyện về quán bar đi, mặt này tôi tương đối hiểu biết."
"Quán bar này thành lập bao lâu rồi." Trước tiên Tô Dung hỏi một vấn đề đơn giản.
Nhưng mà vấn đề đơn giản này, lại làm cho người mới vừa rồi tự xưng mình hiểu nhiều về quán bar lại không trả lời được: "Chắc là rất lâu, nhưng cụ thể là bao lâu thì tôi không biết."