Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 599

Chương 599 -
Chương 599 -

Lấy được đáp án này, Tô Dung nghĩ ngờ nhìn hắn, không xác định được hắn là thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết. Trên quy tắc nói lúc hắn pha rượu hỏi câu hỏi với hắn, nhất định đó là lời nói thật. Đây cũng nói rõ vào những lúc khác, chắc hắn có thể nói dối.

Loại trả lời qua loa lấy lệ này cũng rất giống đang nói dối.

Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi câu hỏi thứ hai: "Ông chủ của quán bar này là ai? Trang trí rất đẹp, tôi muốn học hỏi chút kinh nghiệm từ hắn."

Ông chủ của những nơi như thế này đều là đại boss của quái đàm quy tắc, trước thời hạn tìm hiểu tin tức một chút rất cần thiết.

Nhưng câu trả lời lần này của đối phương đã vượt qua suy nghĩ trước đó của Tô Dung: "Xin lỗi, tôi còn cần làm việc, cô có thể nói chuyện với những người khách khác."

Mới vừa rồi hắn còn nguyện ý nói chuyện với cô, đột nhiên lại không muốn, hơn nữa rõ ràng bây giờ đối phương không có bận gì cả, cũng không ai tìm hắn pha rượu.

Là chỗ nào xảy ra vấn đề sao?

Tô Dung cúi đầu nhìn ly nước của mình, đột nhiên hiểu rõ: "Có thể cho tôi thêm một ly nước không?"

Nước của cái quán lừa gạt này là 50 tệ quái đàm một ly, nói thật Tô Dung không muốn mua chút nào.

Giống với suy nghĩ lúc trước của cô, sau khi quán bar chính thức buôn bán, đúng là chỉ bán rượu mà thôi: "Xin lỗi, thời gian buôn bán, quán bar không có bán những thức uống khác trừ rượu."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày: "Vậy xin hỏi có loại rượu gì có nồng độ thấp không dễ say không?"

Dựa theo suy đoán của cô, lúc muốn hỏi cái gì nhất định phải gọi rượu, một lần gọi có thể đạt được một vấn đề. Nếu như muốn tiếp tục hỏi, vậy phải gọi rượu. Mà bản đồ của quái đàm quy tắc dù sao cũng là ở quán bar, cô không thể nào vẫn luôn uống rượu, thà bị động chờ người khác đưa đến, còn không bằng mình chủ động gọi một ly.

"Loại rượu "Trái tim vàng" là rượu có nồng độ thấp nhất trong quán bar của chúng tôi." Hắn chỉ vào một rượu cốc-tai có giá 50 tệ quái đàm trên menu, "Chẳng qua rượu cốc-tai ở chỗ chúng tôi đều có độ cồn gần giống nhau, đề nghị cô vẫn chọn loại mà mình thích.”

Độ cồn của rượu trong quán bar không khác gì nhau? Sao có thể chứ? Cô biết những loại rượu cốc-tai mà những người trước đó gọi, có “bom nổ dưới nước”, có “whisky”. Bây giờ người pha rượu lại nói loại rượu cốc-tai này có độ cồn không khác biệt gì với những loại rượu kia?

Tô Dung nhíu mày, cảm giác hình như mình đã lấy được điểm chính, lại có chút không phân biệt được cái nào. Nhưng cô vẫn gật đầu: "Vậy thì cho tôi loại này đi, nó màu gì?"

"Màu vàng." Người pha rượu vừa nói, vừa lấy đồ pha rượu, nguyên liệu, bắt đầu pha chế rượu cho Tô Dung.

Vào lúc hắn pha rượu, Tô Dung cũng yên lặng không nói chuyện, tập trung nhìn hắn pha rượu. Công bằng mà nói, quả thật kỹ thuật của người này không tệ, rất cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc Tô Dung cũng chỉ giả về nghiêm túc quan sát, còn bên trong thì không có tinh thần thưởng thức thật lòng.

Mới vừa rồi cô đột nhiên ý thức được một chuyện, hỏi câu hỏi vào lúc ngươi pha rượu pha chế rượu, là số lượng không giới hạn.

Không hạn chế số lượng, hơn nữa còn là lời nói thật, điều này hiển nhiên là đang gợi mở khách hàng nói chuyện với người pha rượu trong lúc hắn pha chế rượu.

Trong quái đàm quy tắc, chuyện bị dân địa phương gợi mở, dẫn dụ đều phần lớn là chuyện xấu, mặc dù trước mắt Tô Dung vẫn chưa nhìn ra được vấn đề gì, nhưng cô vẫn thành thật yên lặng quan sát.

Rất nhanh người pha rượu đã pha rượu xong, trong cái ly thủy tinh tam giác đựng một loại chất lỏng vàng nhạt trong suốt, chính giữa có một thứ có hình trái tim màu vàng kim, hơi đung đưa một chút, giống như có một trái tim màu vàng bị rơi vào trong rượu.

Tô Dung cảm thấy mình có chút hiểu nguyên nhân vì sao không nên gọi rượu có màu đỏ, thứ này màu vàng thì nhìn vào sẽ cảm thấy xinh đẹp, nhưng nếu là màu đỏ, vậy cũng rất kinh khủng.

Người pha rượu đưa ly tam giác cho cô, hai bên một tay giao tiền một tay giao hàng. Sau khi cô nhận ly rượu xong, người pha rượu lại bổ sung một câu: "Mời trong 10 phút uống hết ly rượu, nếu không mùi vị sẽ giảm xuống."

Rất nhiều loại rượu cốc-tai đều sẽ có thời gian sử dụng sau khi được pha chế, đây là chuyện rất bình thường. Mà ở trong thế giới hiện hiện thực, nếu như vượt qua thời gian tốt nhất để thưởng thức rượu, vậy phần lớn người bình thường cũng sẽ không cảm thấy khác biệt gì quá lớn.

Nhưng chỗ này là quái đàm quy tắc, hiển nhiên không phải chuyện mùi vị của rượu thay đổi nhẹ đơn giản như vậy được.

Tô Dung hơi muốn một ngụm, lập tức đôi mắt sáng lên. Quả thật rượu này không tệ, có một loại... cảm giác rất phú quý. Cô cũng không biết tại sao trong đầu mình lại xuất hiện hình dung như thế, nhưng cảm giác chính là như vậy.

Không biết có phải là bị say hay không? Tô Dung nhíu mày, lại nhìn rượu trong tay. Rượu giống như đúc mới vừa rồi cô nhìn thấy, trái tim trong ly rượu hơi nảy lên, giống như vật sống vậy.

Nếu như chỉ là uống một ngụm rượu có nồng độ cồn thấp, nhất định sẽ không dễ dàng say được, nếu không bây giờ tất cả mọi người ở chỗ này đều đã say rồi.

"Bây giờ tôi có thể nói chuyện một chút với anh không?" Tô Dung hơi cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu lên cười tủm tỉm với người pha rượu.

Đối phương gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, cô muốn nói chuyện gì?"

Quả nhiên là như vậy, mua một loại đồ uống thì có thể hỏi một vấn đề. Tô Dung lắc đầu một cái: "Tạm thời không muốn nói chuyện, chờ lát nữa tôi tìm anh có được không?"

Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định của đối phương, cô cầm ly rượu đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt cô gái mà mình thấy lúc quán chưa mở cửa buôn bán. Cô gái này có một mái tóc ngắn màu xanh như sóng biển, dưới mắt phải có một nốt ruồi đỏ, mặc kệ ở chỗ nào, bộ dạng này cũng rất bắt mắt.

Bình Luận (0)
Comment