"Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Tô Dung hỏi.
Cô gái gật đầu, một tay chống cằm nói: "Cô là người mới?"
Sao lại nói như vậy? Trong lúc nhất thời trong lòng Tô Dung dâng lên cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, cũng chống cằm hỏi: "Cô là khách quen ở đây?"
Đối phương cũng cười nói: "Khách quen ở chỗ này, lúc không uống say sẽ không đến gần những người khác."
Nghe được câu này, Tô Dung hơi nhíu mày lại. Quy tắc thứ 9 nói [tình huống khách hàng bắt chuyện là bình thường, xin đảm bảo lúc đó đối phương không có say. Nếu như đối phương say, xin đừng để ý đến hắn]
Đúng là nửa câu sau bị tô đỏ, nhưng cái này cũng chứng minh uống rượu say bắt chuyện với người khác là tình huống không bình thường, cần đối xử khác biệt. Mà dựa theo lời của cô gái này nói, lại chỉ có khi uống say mới có thể tìm người nói chuyện, không uống say thì không làm như vậy?
Hiển nhiên đây là chuyện trước đó Tô Dung không nghĩ đến.
Cho nên lúc này xuất hiện hai vấn đề, một là đối phương làm sao biết cô không say, hai là tại sao người không say thì không thể tìm người khác nói chuyện.
Nhưng hiển nhiên đối phương không có ý trả lời hai vấn đề này, cầm ly nước trái cây trước mắt lên cười với cô một cái, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Ngay khi cô ấy đứng dậy rời đi, Tô Dung đột nhiên mở miệng: "Nếu tôi mời cô uống rượu, cô sẽ thích chứ?"
Cô gái: "..."
Cô gái dừng động tác lại, lại ngồi về vị trí cũ: "Cô đây là muốn lấy oán báo ơn sao?"
Là ai cũng biết ở chỗ này uống say không phải chuyện tốt lành gì, mời người khác uống rượu tất nhiên cũng không có ý tốt. Cho nên cô gái mới hỏi cô có phải là đang lấy oán báo ơn không.
Dĩ nhiên, đây là dưới trạng thái thanh tỉnh. Nếu như dưới trạng thái say rượu, bản thân đã không còn lý trí suy nghĩ đến những chuyện này, làm gì cũng tùy theo ý mình, vậy cũng không nhất định là muốn làm chuyện ác.
Xác định thái độ của đối phương với rượu, Tô Dung không nhanh không chậm nói :"Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ là hỏi thử thôi. Đúng rồi, cô có muốn đi với tôi không? Tôi muốn đi đến phòng khiêu vũ tầng trên."
Trái lại những lời này không có vấn đề gì cả, nhưng kết hợp với lời mời rượu lúc trước giống như là đang uy hiếp vậy.
Nhưng cô gái tóc ngắn cũng không lộ ra vẻ bị uy hiếp, trái lại còn vô cùng hứng thú nhìn cô: "Cô nhất định muốn đi cùng tôi sao?"
Dĩ nhiên là không xác định, Tô Dung chỉ là thuận miệng thăm dò một chút thôi, cô còn chưa hiểu rõ quái đàm quy tắc là xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên không dám đi đến lầu 2.
Hơn nữa trong quy tắc cũng nói, phải cẩn thận với bạn nhảy. Chuyện này cũng chứng minh nếu tìm sai bạn nhảy, rất có thể phải đối mặt với chuyện không tốt. Mặc kệ đối phương biểu hiện như thế nào, Tô Dung cũng sẽ không lập tức quyết định.
Cô quả quyết lắc đầu: "Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tôi còn chưa đi qua phòng khiêu vũ ở chỗ này, muốn ở chỗ này một lát trước. Bây giờ cô muốn đi đến phòng khiêu vũ sao?"
Thấy cô không có ý hợp tác với mình, cô gái bĩu môi: "Tôi phải đi rồi, tự cô ở chỗ này chơi đi."
Tô Dung: ???
Đột nhiên cô ý thức được một vấn đề, đúng vậy, trừ cô ra, tất cả mọi người trong quán bar này đều có thể tùy ý rời đi. Muốn đi lúc nào thì đi lúc đó.
Vậy tại sao cô không thể trực tiếp rời đi?
Mặc dù ngoài mặt là bị quy tắc trói buộc, nhưng quy tắc cũng có quy luật khách quan của mình. Cô nhất định bởi vì có nguyên nhân gì đó mà không thể trực tiếp rời đi, nhất định phải có người tiếp ứng mới có thể rời đi.
"Trước hai giờ sáng hôm nay cô có đến nữa không?" Tô Dung không nhịn được hỏi, cũng không phải là bởi vì muốn nói chuyện kéo gần quan hệ, chủ yếu bởi vì đối phương là một dân địa phương có chỗ đặc biệt.
Bây giờ bởi vì cẩn thận, cô không thể trực tiếp tạo thành đội với đối phương. Nhưng lỡ như lời của đối phương là thật, vậy cô thả đối phương đi không phải là rất lãng phí sao.
Trong quán rượu còn có một người đàn ông cũng ở trong quán bar trước khi mở cửa buôn bán giống với các cô, có thể được xem là mục tiêu dự bị. Nhưng có một người dễ trò chuyện như thế này, tất nhiên không thể tùy tiện để chạy mất.
Dáng tiếc cô gái lắc đầu: "Tôi không đến nữa, hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến chỗ này."
Hiển nhiên đây cũng là một tin tức, hôm nay là ngày cuối cùng cô ấy đến chỗ này, nhưng vì sao sau hôm nay không đến nữa? Là bởi vì cô đã hoàn thành nhiệm vụ gì? Hoặc là nói phải chuyển nhà?
Lại nói quái đàm quy tắc này làm cho cô có cảm giác không được chính thống, tính hành động của dân địa phương rất mạnh, để cho cô có một loại cảm giác kỳ lạ. Thật giống như lúc trước đã trải qua một nơi tương tự như chỗ này.
"...Đồ uống hôm nay cô uống xem như tôi mời cô." Tô Dung móc ra 100 tệ quái đàm đưa cho đối phương, cô có thể nhìn ra câu nói sau cùng của đối phương là cố ý để lại manh mối cho cô. Hai người chính là bèo nước gặp nhau chỉ trò chuyện mấy câu, đối phương đã chủ động đưa đầu mối cho mình, vậy tất nhiên mình cũng phải bày tỏ một chút.
Trong này cũng có nguyên nhân bây giờ cô có nhiều tiền, có thể tiện tay lấy tiền quái đàm ra, nếu không nhiều lắm Tô Dung cũng chỉ có thể móc ra 50 tệ đã là cực hạn. Không có cách nào, hiện tại có tiền chính là muốn làm gì thì làm.
Thấy Tô Dung đưa tiền, hiển nhiên cô gái có chút ngoài ý muốn. Suy nghĩ một chút, cười một cái nói: "Ừ, nể mặt tiền của cô, tôi có thể nhắc nhở cô, cô phải tìm người cũng muốn đi phòng khiêu vũ giống cô, chỉ có người giống vậy, mới có cảnh ngộ giống nhau."
Cô ấy nói xong thì đứng dậy rời đi, cũng không quay đầu lại. Để lại một mình Tô Dung ngồi tại chỗ cúi đầu suy nghĩ.
Người có cảnh ngộ giống nhau mới có thể hợp tác, điểm chính của những lời này hiển nhiên chính là "cảnh ngộ giống nhau". Nhưng cái gì được gọi là cảnh ngộ giống nhau? Là người lần đầu tiên đến chỗ này giống cô sao.