Nhìn qua những người còn lại đều là khách quen, duy nhất chỉ có người đàn ông là đi vào quán bar trước khi mở cửa giống với các cô, nhưng cũng không xác định cũng là lần đầu tiên đến.
Mặc dù rất có thể tình huống của đối phương giống cô gái kia, nhưng cô vẫn nên đi hỏi một chút.
Đang lúc Tô Dung uống xong ly rượu trong tay, định đi thăm dò tình huống, một người đàn ông bưng ly rượu, mặc một bộ âu phục màu hồng, vô cùng phóng đãng đi đến: "Người đẹp, mời em một ly nhé."
Tô Dung nhìn vẻ mặt của người này, trong lòng thoáng qua các loại suy đoán. Trong lời của cô gái tóc xanh, cô có thể đoán được, ít nhất quán bar này có ba loại người, cô là một loại, cô gái tóc xanh là một loại, những người còn lại là một loại. Mà đối với cô và cô gái tóc xanh, rượu là một đồ uống không tốt. Nhưng đối với những người khác lại không nhất định.
Dựa theo quy tắc cuối cùng, uống say là một loại cảm giác làm cho người ta yêu thích. Nếu những dân địa phương hoàn toàn tôn sùng quy tắc, vậy hành động mời rượu này của đối phương cũng chỉ đơn giản là muốn bắt chuyện với cô.
Đừng tưởng rằng đây chỉ là một phán đoán không đau không nhột, nhưngđây là phán đoán từ thái độ của dân địa phương đối với điều tra viên.
Từ trong mắt đối phương, Tô Dung thấy được vẻ tham lam. Loại tham lam này có thể hiểu thành sự tham lam của đàn ông đối với phụ nữ, cũng có hiểu thành tham lam gì khác…
Lúc này người đàn ông tự ngồi vào chỗ đối diện với cô, đẩy ly rượu màu xanh lá cây tới trước mặt Tô Dung: "Ký ức thanh xuân", mùi vị rất ngon."
Mới vừa rồi cô gái tóc xanh đã nói, người tỉnh táo sẽ không đến gần người khác. Bây giờ đối phương rõ ràng có hành vi bắt chuyện, vậy chắc là đã uống say. Mà trên quy tắc, không để ý đến người uống say bắt chuyện, là một cách làm sai lầm.
Vậy cô nên đáp lại người này như thế nào đây?
Trừ chuyện này ra, trong quy tắc còn nói người khác tặng rượu nhất định phải uống. Nói cách khác cô không thể làm lơ đối phương, hơn nữa còn phải uống rượu của đối phương.
Nhìn thì không thấy có gì xung đột với quy tắc, nhưng bên trong lộ ra rất nhiều chỗ khả nghi, cô thật sự có thể không chút kiêng kỵ nói chuyện với đối phương? Tô Dung cảm thấy chỉ sợ không phải như vậy.
Cô cúi đầu nhìn ly rượu màu xanh lá cây của đối phương, vươn tay đẩy trở về, trước khi đối phương thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: "Đây là rượu tôi tặng cho anh, hy vọng anh có thể nể mặt."
Người đàn ông sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ đến Tô Dung còn có thể làm như vậy. Nhưng sau đó hắn ta cũng học động tác của Tô Dung, đẩy ly rượu về lại: "Cô muốn ở chỗ này lãng phí một ngày với tôi sao?"
Không thể nào có chuyện lãng phí một ngày được, Tô Dung còn có chuyện cần làm của mình. Cô nhìn về phía đối phương, bắt chéo hai chân: "Anh rất thích uống rượu sao? Có muốn tôi trực tiếp mời anh uống 180 ly không?"
Cô nói xong thì tiện tay lấy ra mấy tờ tiền quái đàm: "Muốn uống gì?"
Đối phương thấy thế, lập tức đôi mắt trở nên sáng ngời: "Có thật không?"
Vừa nhìn thấy vẻ mặt này, Tô Dung lập tức thu tiền lại, đồng thời nhíu mày. Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện này không giống với dự đoán của cô.
Vốn dĩ sau khi nhìn thấy vẻ mặt tham lam của đối phương, Tô Dung đoán thái độ của bọn họ đối với chuyện say rượu là giống nhau, đó chính là không muốn uống say. Nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của đối phương, rõ ràng là muốn uống nhiều rượu. Điều này cũng là nói, ý đồ mà người này mời rượu mình là ý tốt?
Không, rõ ràng không phải như vậy!
Thám tử đã đi vào sai lầm, Tô Dung cũng không có thời gian dây dưa với người này. Cô lắc đầu nói: "Chọc anh thôi, sau khi uống xong ly này anh sẽ không đến tìm tôi nữa sao?"
Trên mặt người kia thoát qua một tia tiếc nuối, do dự hỏi: "Tại sao? Chúng ta hoàn toàn có thể trò chuyện một chút, tôi còn có thể lại mời cô mấy ly."
Những lời này có hai điểm quan trọng, theo thứ tự chính là nói chuyện phiếm và uống rượu. Nói cách khác mục đích của đối phương chính là hy vọng mình có thể nói chuyện một chút với hắn ta, tốt nhất lại uống mấy ly rượu.
Lúc này tác dụng của việc phán đoán thái độ của đối phương đối với điều tra viên phát huy tác dụng quan trọng, cô cần phải dựa vào thái độ của đối phương chọn cách ứng đối phù hợp.
Tô Dung do dự một chút, không có nói gì thêm, chỉ là nhận ly rượu kia, tỏ ý đối phương có thể rời đi.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, người đàn ông khá tiếc nuối xoay người rời đi, biến mất trong đám người. Nhưng Tô Dung vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn ta dừng lại trên người cô, không chỉ có hắn ta, còn có mấy tầm mắt không rõ khác.
Chuyện này rất kỳ quái, làm một người mới, cô bị những người khác chú ý cũng là bình thường. Nhưng rõ ràng trước đó Tô Dung không cảm nhận được loại tầm mắt này, tại sao bây giờ đột nhiên lại có?
Là bởi vì hành động của người đàn ông sao?
Tô Dung yên lặng trong chốc lát, cô cầm lấy ly rượu mới vừa lấy đi tìm đến người pha rượu, Chờ đối phương pha rượu xong cho khách mới giơ ly rượu trong tay hỏi: "Đây cũng là một câu hỏi đi?"
Chờ đối phương gật đầu, cô lập tức mở miệng hỏi: "Trong quán bar này người nào giống với tôi?"
Nói xong cô lại bổ xung một câu: "Vấn đề trước anh đã trực tiếp trả lời không biết, tôi cũng không có dây dưa. Vấn đề này ít nhất đừng qua loa lấy lệ với tôi."
Ngay mới vừa rồi cô đột nhiên ý thức được một chuyện, trái ngược với nói thật chính là nói dối, nhưng nói dối không nhất định là câu trả lời sai, giống như hắn lúc mới vừa rồi, nói mình không biết cũng được xem như là câu đúng.