Nói cách khác, trước mắt người pha rượu được xem là ở bên trung lập, sẽ không cố ý gạt điều tra viên. Nếu không ở vấn đề trước, hắn hoàn toàn có thể bịa ra lời nói dối. Dù sao cô không biết cái gì cả, rất có thể tin tưởng lời này.
Nhưng người này không có, từ một loại ý nghĩa nào đó chứng minh được lập trường của hắn. Dĩ nhiên, nếu như xúc phạm cấm kỵ của hắn, vậy thì không nhất định.
Nghe cô nói như vậy, người pha rượu liếc nhìn cô một cái, thật đúng là cho ra một đáp án: "Lúc uống say dễ dàng gặp được người cùng chung chí hướng."
Lại đang thúc đẩy cô uống say? Trong lòng Tô Dung thật sự không xác định được, không xác định lời này của đối phương là thật hay giả. Mặc dù mới vừa rồi cô phán đoán người pha rượu sẽ không cố ý gạt điều tra viên, thế nhưng dù sao chỉ là thông qua chi tiết đưa ra phán đoán, thật ra không có chứng cứ chứng minh nào.
Từ trong quy tắc có thể nhìn ra được, sau khi uống say sẽ gặp phiền phức, chẳng những nhận biết rối loạn, còn sẽ gặp một ít vật kỳ quái.
Vật kỳ quái?
Đôi mắt của Tô Dung sáng lên, đột nhiên ý thức được, có lẽ dưới tình huống uống say có thể nhìn thấy những thứ đó, chính là chứng minh đối phương có phải cùng một loại người với cô hay không.
Nếu như dựa theo suy nghĩ này, vậy người pha rượu nói đúng, cô đúng là nên uống say rồi mới đi tìm người hợp tác.
Tiếp theo cô còn có một cơ hội hỏi tiếp, thật ra Tô Dung rất muốn hỏi tin tức liên quan đến phòng khiêu vũ ở lầu hai, nhưng cô vô cùng rõ ràng, nếu như mình hỏi loại vấn đề này, đối phương sẽ qua loa lấy lệ trả lời. Có một số việc vẫn phải tự mình đi xem.
Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Rượu ‘say’ trừ phán đoán mình có say hay không, còn có tác dụng gì khác?"
"Có." Người pha rượu cho ra câu trả lời, sau đó ngậm miệng không nói chuyện.
Tô Dung: "..."
Cô yên lặng một chốc lát, cuối cùng mở miệng: "Cho tôi một ly "say"."
Bây giờ cô chắc còn chưa say, như vậy để cho đối phương pha chế rượu "say", cũng chỉ điều chế ra màu xanh dương, không có vấn đề gì.
Quả nhiên, trải qua một trận thao tác lòe loẹt, người pha rượu điều chế ra một ly rượu bên trong là nước màu xanh dương giống như một dải ngân hà.
Không động đến ly rượu này, trước tiên Tô Dung uống một ngụm rượu màu xanh lá cây mà người đàn ông kia tặng. Một giây tiếp theo, cô hình như đã trở về phòng thám tử của kiếp trước, trước mắt đều là tất cả ký ức. Chẳng qua lúc này ký ức chỉ kéo dài một cái chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Có kinh nghiệm lúc trước, Tô Dung chắc chắn mình là bị rượu ảnh hưởng.
Cô liếc nhìn ly rượu "say" vẫn còn màu xanh dương của mình, lại hỏi: "Khi rượu "say" ở trạng thái khác nhau, hai loại màu sắc khác nhau, lúc uống vào có vấn đề gì không? Ý của tôi là, nếu như sau khi tôi uống say, uống ly rượu "say" màu xanh dương thì sẽ như thế nào?"
"Xin lỗi, tôi nghĩ mỗi người đều có cảm nhận riêng của mình." Người pha rượu lại lần nữa trả lời qua loa lấy lệ, làm cho Tô Dung không biết làm sao.
Nếu như không phải là biết lúc đối phương pha rượu nói chuyện là hành động sai, cô tuyệt đối sẽ hỏi vào lúc đó.
"Anh không thể trả lời qua loa lấy lệ với mỗi vấn đề của tôi được!" Tô Dung cố làm ra vẻ bất mãn: "Liên tục hai vấn đề anh cũng chỉ đưa ra một loại câu trả lời, cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp đi."
Mắt thấy đối phương vẫn vô cùng bình tĩnh, cuối cùng Tô Dung cười lạnh nói: "Anh cũng không muốn chờ một lát nữa lúc pha rượu bị một đống người hỏi lung tung đi?"
"Cô muốn hỏi tôi trong lúc tôi đang pha chế rượu sao?" Nghe được uy hiếp của cô, người pha rượu nở nụ cười không rõ.
Nhưng Tô Dung lại lắc đầu, nếu cô biết làm như vậy là không đúng, dĩ nhiên sẽ không để mình mạo hiểm: "Tôi có thể để cho những người khác đến hỏi anh, chắc bọn họ đều rất muốn để cho anh vui vẻ đi?"
Lần này cuối cùng người pha rượu cũng thay đổi sắc mặt, nếu như Tô Dung làm như vậy, đúng là hắn không có cách nào giải quyết được. Hắn ta suy nghĩ một chút, sắc mặt khó coi trả lời: "Vậy cô lại hỏi một vấn đề đi, chẳng qua tôi có quyền từ chối trả lời."
Được đền bù mong muốn, Tô Dung lập tức lấy ra vấn đề mà mình đã chuẩn bị xong: "Rượu "say" đã được pha chế xong có thay đổi màu sắc dựa theo trạng thái của người mua không? Anh chỉ cần trả lời "Có" hoặc là "không" là được."
Cô đã hạn chế điều kiện thành như vậy, đối phương có thể không trả lời, hoặc cũng chỉ tiến hành trả lời theo ý của cô.
Đại khái cũng không muốn dây dưa với cô, người pha rượu gật đầu: "Có."
Thì ra là như vậy! Vậy xem ra cô làm vậy là đúng, quả nhiên lúc đang ở trạng thái không say rượu mua "rượu say" trước là đúng, như vậy mới không xảy ra vấn đề gì. Nếu như mua ở trong trạng thái say rượu, thì sẽ không tuân theo quy tắc.
Tô Dung suy nghĩ một chút, giống như nghĩ ra cái gì đó, cũng không nói chuyện với người pha rượu nữa, đi vào đám người tìm kiếm một phen, nhưng cô còn chưa kịp tìm được thứ mình mong uống, lại bị một người đàn ông cản lại.
Đối phương đưa cho cô một ly rượu, cố làm ra dáng vẻ thân sĩ: "Cô gái xinh đẹp này, mời cô uống một ly rượu."
Tô Dung hơi nhướng mày, nhìn hắn ta, lại giơ hai ly rượu trong hai tay của mình: "Không nhìn thấy trong tay tôi có hai ly rượu sao?"
Nghe vậy, người nọ nhún vai một cái, chuẩn bị buông tha, nhưng lúc này chỉ thấy Tô Dung đưa ly rượu màu xanh dương cho hắn ta: "Chẳng qua nếu như anh nguyện ý muốn một ngụm rượu "say". Trái lại tôi có thể tiếp nhận rượu của anh."
Cô không có ép buộc đưa rượu cho đối phương, chỉ là muốn nhìn thái độ của đối phương mà thôi.
Người đàn ông nhíu mày: "Rượu "say" chỉ có thể tự mình uống, người khác không thể uống thay được."