Ngay lúc cô nghĩ đến loại hình dung này, đột nhiên, ở chỗ cổ bị gãy của nam sinh mọc ra một đóa hoa màu đỏ. Đóa hoa đỏ này vô cùng xinh đẹp, cánh hoa rũ xuống ra ngoài, giống như muốn nhỏ máu.
Tô Dung cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi máu tươi đậm đà làm cho người ta nôn mửa từ bên kia truyền đến, cả quán bar tràn ngập cái mùi này, chẳng qua hiển nhiên người cảm thấy khó chịu cũng chỉ có một mình Tô Dung, những khách hàng khác cũng không biểu hiện gì, chắc là thường thấy một màn này.
Người pha rượu hái bông hoa kia xuống, đặt lên chóp mũi ngửi nhẹ một chút, sau đó cười áy náy với mọi người: "Tôi muốn đi một chuyến đến lầu hai, chờ lát nữa sẽ về. Mời các vị tự nhiên."
Nói xong thì đi đến chỗ cầu thang cách đó không xa.
Vẻ mặt của Tô Dung thật sự khó coi, trên thực tế bất kỳ một người bình thường nào nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều không thể đẹp được.
Mà nguyên nhân cô khó chịu dĩ nhiên không chỉ là một người vô tội bỏ mạng, mà còn bởi vì cô đã mất một đối tượng có thể trở thành người hợp tác với mình!
Đúng vậy, mới vừa rồi Tô Dung lên tiếng nhắc nhở đối phương, cô đã ý thức được, nam sinh này rất có thể là người giống với cô.
Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết tiêu chuẩn để phán định "người giống nhau" rốt cuộc là cái gì. Nhưng từ biểu hiện của nam sinh này, hiển nhiên cậu ta cũng là lần đầu tiên tới đến chỗ, hơn nữa không biết gì cả, rất giống tình huống của cô. Lúc này Tô Dung mới lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng rất đáng tiếc đối phương quá nhanh miệng, cô còn chưa kịp nói hết, đã đồng ý lời đề cử của người pha rượu. Tiếp nhận đề cử thì đồng nghĩa với chuyện trái quy tắc.
Vốn dĩ Tô Dung còn không biết khi không tuân theo quy tắc này sẽ có hậu quả gì, nhưng bây giờ cô đã biết rồi. Cái giá phải trả chính là tính mạng.
Hiển nhiên so sánh với những quy tắc khác, quy tắc này là trí mạng tuyệt đối. Cũng khó trách những dân địa phương biết chuyện khi nghe được người pha rượu nói đến "Mary đẫm máu" sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cô nhắm hai mắt lại, loại bỏ một màn máu tanh kia, lại lần nữa tự hỏi. Nếu đã bỏ qua thì cũng đã bỏ qua rồi, buồn rầu cũng không có tác dụng gì. Từ trong chuyện này lấy được đầu mối quan trọng, mới là chuyện mà thám tử như cô cần làm.
Tình huống mới vừa rồi thật sự đã tiết lộ rất nhiều tin tức ẩn núp, đầu tiên là biến hóa kỳ quái của người pha rượu. Ở trong quái đàm quy tắc xuất hiện quỷ quái là chuyện rất bình thường, nhưng biến hóa cụ thể như vậy lại rất kỳ lạ.
Phần lớn quỷ quái bình thường cũng chỉ biến thành bóng đen, hoặc là biến thành một sinh vật vô cùng kỳ quái, biến hóa cụ thể như vậy là chuyện Tô Dung chưa bao giờ nhìn thấy.
Đây không giống như hóa thân của quỷ quái, trái lại giống như là hóa thân của thứ đồ cụ thể. Nhưng cô lại không nhận ra đây là thứ gì, bộ dạng kỳ quái này, chẳng lẽ là một vật tổ gì đó?
Cô không nhận ra hình dạng sau khi biến đối của người pha rượu, nhưng nhận ra đóa hoa đỏ kia. Mặc dù hoa màu đỏ kia khác với loại mà cô nhận biết trong thực tế, nhưng cô vẫn nhận ra ra hoa kia chính là hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn mọc ra từ trong thân thể của người chết, mà hoa bỉ ngạn lại được mang lên lầu hai.
Hoa bỉ ngạn là gì? Ở trong truyền thuyết, đó là hoa nở ở trên đường hoàng tuyền
Quán bar này tên là gì?
Quán bar Bến Đò.
Bến đò gì?
Bến đò hoàng tuyền.
Tô Dung không nhịn được nhớ lại chợ quỷ lúc trước, lúc ấy ở chỗ đó cô đã nhìn thấy hoàng tuyền. Nếu như quán bar Bến Đò này nằm bên cạnh hoàng tuyền, vậy không phải nó mở ở chỗ gần với chợ quỷ sao.
Liên kết với một ít mộng ảo đáng chết, Tô Dung đã muốn mắng người rồi.
Nếu những suy đoán này đều là thật, vậy đối với quái đàm quy tắc này, trong lòng Tô Dung có một ít suy đoán.
Lại nói, hoàng tuyền, hoa bỉ ngạn... Theo suy nghĩ này... Đột nhiên hai mắt Tô Dung sáng lên, hình như cô biết người pha rượu là thứ gì rồi!
Võng Tượng.
Đây là một loại quái vật sống dưới hoàng tuyền, mắt đỏ, màu đen, lỗ tai to, cánh tay dài, tay đỏ thích ăn não người. Hoàn mỹ phù hợp với biểu hiện vừa rồi của người pha rượu.
Nhưng bản thân thứ này cũng có chút giống với quái vật sư tử, biến thành bản thể còn rất khó nhận ra, cho nên trong lúc nhất thời Tô Dung không nhớ ra được.
Sở dĩ biết những thứ này, đương nhiên cũng là vì cô đã đi tìm hiểu. Vốn dĩ chỉ là tìm hiểu về quái đàm quy tắc có nội dụng tương tự như cái này.
Nhưng từ sau khi đi chợ quỷ, Tô Dung trở về lập tức quyết định đưa nội dung về hoàng tuyền địa phủ vào chương trình hằng ngày. Nếu biết cái thế giới này tồn tại những thứ này, tất nhiên phải tìm hiểu trước thời hạn.
Loại sinh vật Võng Tượng này cô là sau khi đi chợ quỷ thì tìm hiểu, bây giờ vừa khéo có thể dùng. Mặc dù hình như không có tác dụng gì cả.
Như vậy hiển nhiên người pha rượu cũng không phải quỷ quái, nhiều lắm coi như là quái thú bị ô nhiễm.
Quái vật trấn giữ hoàng tuyền đều đã bị 'Nó' nô dịch. Nhận biết này làm cho trái tim của Tô Dung trầm xuống.
Nhưng đồng thời chuyện để cho cô không tưởng tượng nổi chính là chỗ này lại thật sự có hoàng tuyền! Bên cạnh hoàng tuyền không chỉ có chợ, còn có quán bar! Như vậy cũng được sao?
Trở lại chuyện xảy ra vừa rồi, người pha rượu cầm hoa bỉ ngại đi lên lầu, cũng đã nói hoa bỉ ngại là đồ ở lầu hai. Vậy có phải là mục tiêu nhiệm vụ của cô không?
Dĩ nhiên, suy nghĩ này chưa có căn cứ, Tô Dung cũng chỉ có thể nghĩ có lẽ có một loại khả năng này.
Hoa bỉ ngạn được đưa lên lầu hai, nói cách khác lầu hai nhất định có vật này. Hoa bỉ ngạn chính là hoa tiếp dẫn của minh giới, đây chẳng phải đã nói phòng khiêu vũ lầu hai gì đó thật ra chính là âm tào địa phủ sao?
Một người sống như cô thật sự có thể đi địa phủ?