"Bình thường nói về cửa đều dùng lượng từ gọi là "cánh" hoặc là "cái", tại sao ở trong lời này lại dùng "loại"?" Tô Dung trả lời vấn đề của mập mạp, nhưng ánh mắt lại nhìn Phong Đô Đại Đế.
Vào giây phút cuối cùng, cô cũng đã bắt được bẫy đặt trong lời của đối phương.
Không chờ đối phương trả lời, dĩ nhiên cô rõ ràng Phong Đô Đại Đế sẽ không thành thật trả lời. Tô Dung lập tức tự hỏi tự đáp: "Bởi vì lựa chọn của chúng tôi không phải giới hạn với hai cánh cửa này, mà là hai loại cửa, tôi nói đúng không?"
Đối mặt với vấn đề của cô, Phong Đô Đại Đế yên lặng vỗ tay, trong mắt mang theo chút khen ngợi. Đây là một cái bẫy đủ âm hiểm, từ trước đến nay, Phong Đô Đại Đế chưa từng gặp được một người nào phát hiện ra chuyện này, bao gồm những quỷ hồn kia..
Đúng vậy, mới bắt đầu mập mạp cho rằng người đi xuống đây sẽ bị quỷ hồn chiếm lĩnh thân thể, rời khỏi quán bar.
Nhưng cho tới bây giờ tình huống chân thật không tốt đẹp như anh ta nghĩ, thật ra những quỷ hồn kia, bao gồm loài người bị chiếm lĩnh thân thể đều tan thành mây khói, vĩnh viễn không được luân hồi.
Bởi vì trong bọn họ không có một ai chọn đúng cửa cả.
Vốn dĩ Phong Đô Đại Đế cũng cho rằng Tô Dung không có cách nào phát hiện ra cửa chính xác, mà trong nháy mắt nghe được Tô Dung hỏi vấn đề này, ông ta biết, loài người có thể sống rời đi cuối cùng đã xuất hiện.
Mà mập mạp vẫn còn không hiểu, lập tức hỏi: "Hả? Cô nói gì vậy? Là mới vừa rồi lỗ tai tôi bị điếc, bỏ lỡ đầu mối quan trọng gì sao? Ông lại vỗ tay khen ngợi? Cô ấy nói đúng rồi?"
Anh ta đúng là không hiểu, tin tức mà anh ta và Tô Dung nhận được đều giống nhau, mà hình như Tô Dung đã biết ngọn nguồn kết quả, hơn nữa hoàn toàn không phải là ngọn nguồn kết quả mà anh ta nghĩ.
Bởi vì đối phương đã giúp đỡ mình, Tô Dung vẫn có chút kiên nhẫn đối với anh ta. Nhanh chóng giải thích cho đối phương: "Nếu như là hai cái cửa hay là hai cánh cửa, vậy là đang chỉ hai cánh cửa trên tường này. Mà nếu là hai loại cửa, vậy cửa được chỉ chính là cửa sống và cửa chết."
"Hai cái này có gì khác nhau sao?" Mập mạp không hiểu hỏi, anh ta cảm thấy đầu tóc không được nhiều lắm của mình bắt đầu rụng xuống.
Ở trong mắt của anh ta, cửa sống, cửa chết chính là hai cánh cửa ở trên tường, lời này của Tô Dung giống như là lời nói nhảm không có bất kỳ ý nghĩa nào. Dĩ nhiên anh ta cũng biết là do mình nghe không hiểu, tình huống không thể nào như anh ta nghĩ.
“Bởi vì phòng khiêu vũ này tổng cộng có ba cánh cửa." Quả nhiên, Tô Dung xoay người lại, chỉ vào cánh cửa lúc bọn họ đi vào, nói ra lời làm cho mập mạp vô cùng khiếp sợ: "Cánh cửa kia cũng ở trong lựa chọn cửa nào là cửa sống, cửa nào là cửa chết."
Có thể ý thức được chuyện này, cũng là bởi vì mới vừa rồi cô nghĩ đến một vấn đề: quái đàm quy tắc này không để cho người ta rời khỏi đây, thậm chí không tiếc dùng ô nhiễm tiêu diệt ý thức của mọi người, chẳng lẽ chỉ vì ngăn mọi người ở chỗ này?
Vậy nếu như điều tra viên cố gắng quyết chiến một trận, chống đỡ đến thời gian kết thúc, vậy chẳng phải đều có cơ hội rời đi sao? Trái lại nếu như không làm như vậy, mọi người còn ý thức sẽ lựa chọn chạy trốn, cách này càng làm cho điều tra viên đều không thông quan quái đàm quy tắc này.
Nghĩ dựa theo suy nghĩ này, vậy cánh cửa có thể đi vào đi ra của phòng khiêu vũ nhất định phát huy tác dụng rất lớn.
Mà phương hướng đúng từ góc nhìn vào cửa, cánh cửa kia cũng vừa khéo ở bên phải nhất, phù hợp với phán đoán mới vừa rồi của cô.
Cánh cửa đi vào đi ra phòng khiêu vũ, mới thật sự là cửa sống!
Hiển nhiên mập mạp đã bị rung động bởi lời này của cô: "Còn có thể như vậy?"
Nếu như không suy nghĩ rộng ra, rất khó ý thức được chỗ này còn có cửa thứ ba. Chẳng qua hết lần này đến lần khác Tô Dung chính là một người suy nghĩ toàn diện bao quát, nhất là vào lúc đối mặt với lựa chọn hai chọn một.
Cô gặp quá nhiễu bẫy rập hai chọn một, phần lớn hai chọn một đều sẽ có vấn đề bên trong.
"Này, cô có muốn thay thế vị trí của ta không?" Đột nhiên Phong Đô Đại Đế kêu lên một tiếng, nhìn về phía Tô Dung: "Trước đó ta cũng có nói, cô rất thích hợp làm chủ chỗ này. Nếu như cô đồng ý, cũng không cần tiếp tục bận lên bận xuống. Cho dù có một ngày "nó" chiếm lĩnh địa cầu, cô cũng có thể sống, cho đến khi sinh vật cuối cùng trên địa cầu chết đi."
Ông ta chính là người trông coi cái chết, quả thật sẽ là người chết cuối cùng.
"Vậy còn ngài thì sao?" Tô Dung hỏi ngược lại: "Tôi thay vị trí của ngài, vậy ngài thì sao?"
Đối phương cũng không lừa cô, nở nụ cười đầu tiên kể khi bọn họ gặp nhau: "Tất nhiên ta sẽ đi chuyển thế đầu thai rồi."
Mà mập mạp ở một bên không nhịn được trách: "Lão già nhà ông thật xấu xa, gạt người ta làm việc của mình, còn mình thì vui vẻ chạy đi, ông đúng là giỏi quá!"
Phong Đô Đại Đế tằng hắng một cái, nhưng vẫn cố chấp nhìn Tô Dung, chờ cô trả lời: "Cô sẽ đồng ý đi, đây chính là thành thần đó! Bất tử bất diệt, nếu như cô có chí, còn có cơ hội tỷ thí chính diện với "nó". Cô thật sự không suy nghĩ về chuyện này sao? Quan trọng nhất là, tôi không xác định mình có thể một mình trông nom nơi này mãi mãi...."
Lúc nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của ông ta thay đổi, hiển nhiên sự vây công của 'Chìa khóa cứu đời' tạo áp lực rất lớn cho ông ta.
Mặc dù mập mạp nói đúng, nhưng trở thành người nắm giữ chuyện tử vong là chuyện mà vô số người mơ ước. Nhất là bây giờ thế giới hỗn loạn như vậy, chết cũng là chuyện rất dễ dàng.