Đối phương xoa mái tóc đã rối bù của mình, có lý chẳng sợ nói: "Cậu cũng đâu có hỏi tôi."
"Tôi hỏi, ông sẽ nói sao?" Mập mạp hỏi ngược lại, trong mắt dâng lên chút hy vọng.
Nhưng người đàn ông quả quyết từ chối: "Không nói."
Mập mạp: "..."
Cái tên "Đình" này hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung. Cô không để ý đến chuyện hai người này bắt đầu ồn ào, mà là điên cuồng lục lọi kiến thức trong đầu của mình. Kiến thức được tích lũy nhiều trong đầu lại lần nữa có tác dụng, rất nhanh cô đã đưa ra một kết luận ---Viêm Đế Đại Đình Thị.
Viêm Đế Đại Đình Thị, tên thật của Phong Đô Đại Đế.
Người đàn ông kia, hoặc là nên gọi Phong Đô Đại Đế, ông ấy nhìn Tô Dung một cái, vung tay lên, nhất thời trên vách tường xuất hiện một cánh cửa giống như đúc.
“Trong hai loại cửa này, một cửa là cửa sống, một cửa là cửa chết, tự các người lựa chọn đi!" Ông ấy lời ít ý nhiều giải thích.
"Không có gợi ý gì sao?" Mập mạp kinh ngạc hỏi, vốn dĩ anh ta cho rằng chắc sẽ có trò chơi suy luận thử trí thông minh gì đó. Ví dụ như tình huống bình thường, sẽ cho bọn họ ba vấn đề, trả lời đúng thì có gợi ý gì đó.
Nhưng người đàn ông lại lắc đầu: "Không có."
Mập mạp: ???
Tô Dung cũng cảm thấy kinh ngạc giống với mập mạp, mặc dù cô không cho rằng chuyện này có thể tùy tiện lựa chọn, nhưng cũng không nghĩ đến lại khó như vậy, không có một chút manh mối nào.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, lấy các loại góc độ, quái đàm quy tắc có chút quá khó. Từ lúc mới bắt đầu thấy được quy tắc tràn đầy mơ hồ kia, mục tiêu nhiệm vụ không rõ ràng, thế lực va chạm, đến bây giờ chính là cửa sống chết không có một chút đầu mối nào.
Chỉ cần đi nhầm một bước, chính là vạn kiếp bất phục, đây thật sự chính là quái đàm quy tắc khó khăn bình thường sao? Đã đạt đến trình độ khó khăn của nhiệm vụ nằm vùng trước đó của cô!
Sẽ không phải là 'Tập đoàn Tích Tắc' đáng chết phát nhiệm vụ nằm vùng cho cô chứ? Nhưng không thể nào như vậy, coi như là 'Tập đoàn Tích Tắc' phân phát nhiệm vụ nằm vùng nhất định sẽ báo trước trước thời hạn. Bọn họ là người vì lợi ích, không có đạo lý ném cô vào chỗ này, để cho cô chết.
Mặc dù đối mặt với khó khăn như vậy, thậm chí liên quan đến lựa chọn sống chết, nhưng Tô Dung vẫn không hốt hoảng, mà là bắt đầu đọc lại quy tắc.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều lần lúc trước, dưới tình huống này, khi gặp khốn cảnh không có một chút manh mối nào, như vậy nhớ lại quy tắc trước. Rất có thể sẽ tìm được đường ra.
Dĩ nhiên loại thời điểm này nhớ lại quy tắc cũng không phải là nhớ loạn không có mục đích, tốt nhất có thể tìm được quy tắc có liên quan đến tình huống trước mắt.
Bây giờ cô là đang gặp phải vấn đề không biết chọn cửa trái hay phải, mà ở trong quy tắc vừa khéo có một quy tắc cũng liên quan đến phương hướng trái phải, đó chính là điều 11 [Máy bán bên trái quầy rượu có bán thuốc giải rượu].
Nhìn điều quy tắc này, bên trái chính là lựa chọn chính xác. Mà thuốc giải rượu cũng đã hóa giải nguy cơ lúc đó cho cô, như vậy nói cách khác, bên trái rất có thể chính là đường sống.
Nhưng nếu như chỉ nhìn quy tắc này, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của "nó" cố ý đặt ra. Cô còn cần phải tìm quy tắc liên quan đến phòng khiêu vũ, tới nghiệm chứng độ chính xác của phán đoán này.
Lại tiếp tục nhớ lại quy tắc, Tô Dung lập tức phát hiện quy tắc 10 [xin đừng ở trạng thái say rượu đi đến phòng khiêu vũ lầu 2, bọn họ không hoan nghênh khách say rượu.]
Nhìn qua quy tắc này không có tác dụng gì đối với hoàn cảnh này, trừ không để cho điều tra viên nhìn thấy cảnh tượng chân thật của phòng khiêu vũ ra. Nhưng lúc ở lầu một, cô đã nhìn thấy dáng vẻ chân thật của quán bar này rồi. Vậy che dấu lầu hai còn có tác dụng gì?
Nhưng trong quy tắc không thể nào có quy tắc vô nghĩa được, cho nên điều quy tắc này nhất định có chỗ dùng đặc biệt.
Nếu như quy tắc muốn che dấu dáng vẻ chân thật của phòng khiêu vũ, mà sau khi say rượu có thể nhìn thấy dáng vẻ chân thật, như vậy vốn dĩ cô có thể nhìn thấy cái gì?
Ở trong phòng khiêu vũ một đám quỷ kêu gào đau đớn, bị trừng phạt chân thật, màu sắc thật giả cùng với trái phải thật giả.
Trái phải thật giả!
Tô Dung lập tức ý thức được, trái phải nhìn thấy sau khi sau rượu có lẽ chính là trái phải thật.
Mà say rượu thay đổi nhận biết, có lẽ chính là trái phải trái ngược.
Nói cách khác, theo lý thuyết dưới trạng thái thanh tỉnh bên phải mới thật sự là cửa sống có thể rời đi.
Một loại suy đoán này làm cho đầu óc của cô hơi đau nhức, Tô Dung xoa huyệt thái dương, nhất chân đi đến cánh cửa bên phải. Cô rất có lòng tin đối với phán đoán của mình, chủ yếu dưới tình huống này hỏi người khác hiển nhiên không có ích gì, cô chỉ có thể tin tưởng vào mình.
Lúc tay đặt lên chốt cửa, đột nhiên Tô Dung dừng lại, "... Có thể phiền ngài nói lại quy tắc một lần nữa không?"
Cô vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Phong Đô Đại Đế.
Đối phương nhíu mày lại, nhìn cái tay đang nắm chốt cửa của Tô Dung, quả nhiên nói lại lần này: "Hai loại cửa này một cái là cửa sống một cái là cửa chết, tự các ngươi lựa chọn đi.”
Mập mạp không hiểu nên hỏi Tô Dung: "Những lời này có vấn đề gì sao?"
Mới vừa rồi anh ta thấy Tô Dung đột nhiên đi đến cửa bên phải, cả người đều vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Dù sao anh ta còn chưa suy nghĩ gì hết, Tô Dung nghĩ cái gì để lựa chọn cửa bên phải?
Mập mạp mới vừa khuyên đối phương nên cẩn thận, cũng muốn hỏi thăm suy nghĩ của Tô Dung là như thế nào, đã nghe thấy cô hỏi Phong Đô Đại Đế, ở trong suy nghĩ của anh ta, vấn đề không có chút tác dụng nào.