Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 617

Chương 617 -
Chương 617 -

Những quỷ hồn này vô cùng rõ ràng chuyện xảy ra bên trong, muốn biết chân tướng, chỉ có thể lấy được từ trong miệng bọn họ.

Cô nói xong, lại cầm bút viết gì đó lên trên giấy, để cho mập mạp đọc. quả nhiên mập mạp lập tức mở miệng cầu xin: "Tiểu Mỹ, em nói cho chúng tôi đi! Anh thật sự rất muốn rời khỏi chỗ này. Không phải em luôn nói tiền quái đàm không đủ sao? Chờ sau khi đi ra ngoài, mỗi ngày anh đều đốt tiền giấy cho em? Dùng tiền quái đàm đốt!"

Nghe được lời của anh ta, Tiểu Mỹ không nhịn được bậc cười, nhưng sau đó sầm mặt xuống, nói: "Tại sao anh lại muốn rời đi? Ở chỗ này không tốt sao?"

"Em không phải cũng rất muốn rời đi sao?" Nhìn chữ trên giấy Tô Dung viết, mập mạp lại nhìn cô ta: "Nếu không em đây là đang làm gì?"

"... Cô và tôi làm giao dịch đi, như thế nào?" Tiểu Mỹ yên lặng hồi lâu, đột nhiên nhìn về phía Tô Dung.

Tô Dung không ngờ chỗ này còn có chuyện của mình, lộ ra vẻ bị bất ngờ: "Giao dịch gì?"

"Cô đuổi anh ấy ra ngoài, tôi nói cách rời đi cho cô." Không biết có phải vì yêu sinh hận hay không, cô ta lại đưa ra yêu cầu thế này.

Chẳng qua Tô Dung cũng không định đồng ý: "Tôi không..."

Cô còn chưa kịp từ chối, Tiểu Mỹ đã tiếp tục nói: "Tôi sẽ không làm tổn thương anh ấy, sau khi cô đuổi anh ấy ra ngoài này, tôi chỉ sẽ để cho anh ấy trở lại lầu 1. Mà cô thì có thể rời khỏi quán bar này, đất đối với cô là một vụ mua bán lời rất nhiều, không phải sao?"

Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Mỹ, cô không cảm thấy sự ích kỷ trong hành động tự tung tự tác này của Tiểu Mỹ, ngay mới vừa rồi lúc cô ta công kích bọn họ, cô cũng nhìn ra được sự qua loa lấy lệ của cô ta.

Loại thái độ này không giống như là muốn trở về thế giới hiện thực với mập mạp, hoặc là muốn mập mạp ở lại đây với mình.

Thật ra thì từ mới vừa rồi có thể thấy được, điều cô ta muốn là giữ mập mạp lại, mà không phải là bám vào cơ thể con người của mập mạp một mình rời đi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, xoay người nhìn về phía mập mạp, hỏi trên giấy: "Anh muốn trở lại lầu 1 sao? Dưới tình huống Tiểu Mỹ không muốn anh đi. Nếu như anh ở lại, cũng có thể tồn tại muôn thuở với cô ấy."

Hiếm khi mập mạp lại lộ ra vẻ do dự. Anh ta yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi muốn rời đi."

Anh nói xong, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mỹ, kiên định nói: "Mặc kệ thế nào, anh cũng muốn rời đi."

Anh ta bị kẹt ở quán bar này quá lâu, xung quanh đều là quỷ. Dù khi tỉnh táo không nhìn ra được gì, nhưng bọn họ cũng không phải là người. Ở lâu dài trong hoàn cảnh này, sẽ tạo thành áp lực quá lớn cho con người.

Đây cũng là nguyên nhân khi Tô Dung mời anh ta hợp tác, mập mạp lại lựa chọn đồng ý.

Thật ra cũng có một chút suy nghĩ là giúp đỡ đồng bạn loài người, nhưng nguyên nhân chính vẫn là anh muốn rời khỏi chỗ này.

Sở dĩ trước đó không có đi phòng khiêu vũ, trừ nhát gan không nghĩ đến ra, cũng bởi vì anh ta không nhìn thấy một chút hy vọng nào. Thà chịu chết, còn không bằng sống qua ngày.

Nhưng ở trên người Tô Dung, anh nhìn thấy ánh sáng rạng đông đã không nhìn thấy.

Thà không làm gì ảo não trở về, không bằng mạo hiểm một lần.

Nghe anh ta nói vậy, cuối cùng Tiểu Mỹ cũng không khuyên nữa. trong mắt cô ta thoáng qua một chút đau lỏng, thở dài nói: "Vậy cũng tốt, giống như lời mới vừa rồi của người đẹp này, người cuối cùng đến chỗ này sẽ cho các người hai cánh cửa để lựa chọn. Còn về chuyện chọn như thế nào, vậy phải nhìn lựa chọn của riêng mình."

Cô ấy nói xong thì đi đến một góc trong phòng yên lặng chịu tội.

những quỷ khác vẫn tiếp tục không biết mệt mỏi xông về phía hai người Tô Dung, cố gắng hết sức tấn công bức tường vô hình này. Nhưng đây là một bức tường vô địch, bọn họ nhất định sẽ lãng phí sức lực.

Hai cánh cửa.

Tô Dung yên lặng suy nghĩ lời của Tiểu Mỹ. Chọn một trong hai cánh cửa, nghe vào thì cảm thấy không khó khăn gì, ít nhất có 50% được thông qua quái đàm quy tắc. Nhưng cô là một người cực kỳ xui xẻo, chỉ hy vọng đến lúc đó còn có thể được cung cấp một ít manh mối.

Thời gian trôi qua rất nhanh, 10 phút cuối cùng đến, tất cả quỷ hồn đều không cam lòng tức giận theo thứ tự rời khỏi phòng khiêu vũ. Mà ông chú lôi thôi trước đó Tô Dung gặp, cầm chổi đi ra.

Nhìn mặt ngoài ông ta là muốn quét dọn vệ sinh, mặc dù ở chỗ này cũng không có rác rưởi gì cả. Lúc nhìn thấy hai người Tô Dung, ông ta dừng bước lại: "Các người muốn rời đi?"

Hai người Tô Dung gật đầu, từ khi Tiểu Mỹ nói câu cuối cùng, mập mạp vẫn luôn yên lặng tới tận bây giờ, lúc này lên tiếng nói: "Lão Đình? Tại sao lại là ông?"

Ở trong quán bar này lâu như vậy, hiển nhiên anh ta biết đối phương. Đối phương là công nhân dọn vệ sinh trong quán bar, bình thường không biết ở chỗ nào, nhưng thỉnh thoảng sẽ đến quét dọn một chút.

Mặc dù người trầm mặc ít nói, nhưng bản chất là một người thú vị. Mà mập mạp là một người hướng ngoại, giao tiếp với người lạ giống như đã từng quen, thích hợp nói chuyện với những người hơi hướng nội này.

Nói chuyện tới lui hai người cũng được xem như người quen, bình thường lúc không có khách, cũng thường xuyên trò chuyện một ít chuyện thú vị. Mặc dù ở chỗ này, chuyện thú vị có thể nói cũng chỉ là mấy chuyện bái quái của quỷ hồn thôi.

Nhưng mà mập mạp nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, người mà mình nghĩ là nhân viên vệ sinh bình thường, vậy mà chính là loại nhân vật hòa thượng quét sân của Thiếu Lâm tự.

Nhất thời anh ta cảm thấy tức giận, vừa tháo miếng bịt tai ra, vừa chất vấn: "Không phải chứ? Hai chúng ta quen biết lâu như vậy, ông lại lừa gạt tôi lâu như thế?"

Bình Luận (0)
Comment