Lúc nói chuyện, cô đụng mập mạp, tỏ ý anh ta nói chuyện với đối phương, không nên để cho quỷ nữ nói chuyện với cô. Hai người này anh vẽ em đoán có thể kéo dài được một đoạn thời gian. Mà cô thì nên suy nghĩ lời mới vừa rồi của người đẹp kia.
"Anh đúng là người tốt nha, vậy sao không suy nghĩ cứu em một mạng?" Những lời này là đối phương nói ra, nếu như là thật, vậy thì thật sự rất thú vị.
Mập mạp có thể cứu mạng của người đẹp này?
Trên thực tế mạng của quỷ nữ là một mệnh đề giả, bởi vì cô ta đã sớm mất mạng. Sao lại nói cứu mạng?
Nhưng đối phương đã nói như vậy, vậy khẳng định có căn cứ. Như vậy làm thế nào mới được tính là cứu mạng cô ta?
Để cho cô ta một lần nữa trở thành người!
Khi Tô Dung nghĩ ra được ý này, trong mắt của cô hơi tối sầm lại. Nếu như dựa theo lời này để suy nghĩ, vậy tất cả đều có thể thông suốt được.
Sau khi người bị quỷ hồn đụng chạm đạt điều kiện nào đó sẽ bị quỷ hồn chiếm lấy thân thể. Mà quỷ hồn có thể mượn thân thể loài người đi ra khỏi quán bar, hoặc là lại đi đầu thai.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đám người của mập mạp lại đột nhiên cười to. Cuối cùng cũng được giải thoát như mong muốn, có thể không vui được sao?
Như vậy bước ngoặt và vấn đề lại đến, bước ngoặt là nếu như bọn họ thật sự mượn thân phận loài người chạy thoát, vậy cũng nói rõ phòng khiêu vũ thật sự có cách để cho loài người rời đi, mà việc cô cần phải làm là thăm dò lừa đối phương nói ra.
Vấn đề chính là nếu như đi đấu thai, sau khi quỷ hồn chiếm thân thể con người đi đầu thai, vậy thì phiền phức. Cô không có khả năng chết ở trong quái đàm quy tắc này, còn vọng tưởng có thể sống lại ở thế giới hiện thực đi?
Trước thăm dò thử đã.
Lại nhìn những quỷ hồn đã bắt đầu dựa vào gần, Tô Dung cố ý làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thật ra các người không cần thiết không kích chúng tôi, dù sao chúng tôi lại không thể rời khỏi chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ giống với các người. Vốn dĩ là sinh cùng một cây, cắt đừng cành làm cái gì?"
Cô vừa nói ra những lời này, quả nhiên những người khác hơi dừng tay lại, mà Tô Dung lập tức nhìn thấy được sự châm chọc cùng với tham lam trong mắt bọn họ.
Người đẹp váy yếm màu đỏ vừa thử đến gần, vừa khuyên: "Nếu cô đã nói như vậy, cuối cùng chúng ta đều sẽ giống nhau, vậy sớm thay đổi hay muộn thay đổi đều là thay đổi, tại sao bây giờ không trực tiếp thỏa mãn chúng tôi?"
Tô Dung không chút do dự vung xẻng đẩy lùi đám người, vừa lui về một góc phía sau, vừa kéo mập mạp. Thời gian nửa giờ cũng sắp đến rồi.
Thấy động tác của cô, mập mạp vô cùng vui mừng, mỗi lần thấy đám quỷ này xông đến anh ta đều cảm thấy sợ, bây giờ có thể xem như là đang đứng ở chỗ an toàn rồi.
"Đừng thả lỏng." Tô Dung cánh cáo, viết giấy hỏi: "Bây giờ còn không biết rời đi như thế nào, bọn họ ngừng buôn bán thì có thể đi sao?"
"Bọn họ sẽ thống nhất ngừng buôn bán trước 10 phút." Bởi vì hằng năm đều ở lầu 1, mập mạp rất rõ ràng chuyện này.
Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Vậy xem ra cơ hội chúng ta rời đi nằm trong 10 phút này."
Nếu là như vậy, thời gian có thừa. Cô lại kiên trì thêm một chút, sau đó quả quyết khởi động [Vòng tay phỉ thúy chính nghĩa], dựng một bức tường trong suốt nghiêng dựa vào góc tường trước mặt mình, hình thành một không gian nhỏ hình tam giác.
Nếu ở một mình trong không gian này cũng không được xem là nhỏ, nhưng dưới tình huống ở cùng với một người đàn ông hơi mập, vậy thì có chút chật chội. Tô Dung buồn bực co mình vào một góc, nhìn đám người bên ngoài đang điên cuồng tấn công vách tường, tỉnh táo khuyên: "Tôi khuyên các người không cần thử, dù sao cũng vô dụng thôi."
Mập mạp chó cậy thế người, gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Mỹ, em đừng lãng phí sức lực nữa.”
Tiểu Mỹ tức giận trừng mắt với anh ta: "Chẳng lẽ anh thật sự tin tưởng vách tường này của cô ta có thể kiên trì được rất lâu sao? Đuổi cô ta ra ngoài, chúng em sẽ không làm tổn thương đến anh? Nhưng nếu như bức tường này bị chúng em đánh vỡ, em không có cách nào đảm bảo anh sẽ thế nào đâu."
Mặc dù không nghe được cô ta nói gì, nhưng từ vẻ mặt và động tác của cô ta, mập mạp cũng có thể biết được ý. Nhưng hiển nhiên anh ta không muốn như vậy, còn cười đùa hí hửng nói: "Bức tường này nhất định có thể kiên trì đến khi các người rời đi, đến lúc đó tôi có thể cùng...."
Nói đến chỗ này anh ta liếc nhìn Tô Dung, bởi vì không biết tên của Tô Dung, cho nên chỉ có thể nói: “... Cùng cô ấy rời đi."
Mặc dù anh ta không biết cách rời đi, thậm chí thật sự không cho rằng bọn họ rời đi được. Nhưng khoe khoang thổi phồng trước cũng không có vấn đề gì đúng không.
Nghe vậy, Tiểu Mỹ dùng một loại ánh mắt không rõ nhìn anh ta: "Anh biết cách rời đi?"
Khẩu hình khi nói những lời này rất rõ ràng, mập mạp xem hiểu: "..."
Sợ điều gì gặp điều đó, chuyện này làm cho anh ta sao tiếp tục khoác lá được?"
"Tôi biết." Đột nhiên Tô Dung lên tiếng. Cô cười nói: "Chờ sau khi các người rời đi, sợ rằng còn có một người khác đến chỗ này đi? Mà người kia, chính là cơ hội của chúng tôi."
Người mà cô nói, chính là ông chú râu ria xồm xoàm. Người này chắc là nhân viên của quán bar này, nhưng cho tới bây giờ cũng không xuất hiện làm việc. Như vậy nếu như đoán không sai, công việc của ông ta nhất định là 10 phút cuối trong phòng khiêu vũ.
Hiển nhiên cô đã đoán đúng, Tiểu Mỹ trợn to hai mắt, cũng không quan tâm đến chuyện giấu giếm: "Sao cô lại biết?"
"Một ít suy luận đơn giản." Tô Dung nháy mắt với cô ta: "Nể mặt tôi đã suy luận đến chỗ này, có thể nói cách rời đi cho chúng tôi được không?"