Nội dung của 18 tầng địa ngục hiện hoàn chỉnh trên vách tường của phòng khiêu vũ, trước đó nhìn qua cứ tưởng là chè chén rượu 'say', nhưng bây giờ rõ ràng chính là kẻ có tội đang đau đớn kêu rên.
Quả nhiên là âm tào địa phủ.
"Bọn họ dựa vào kìa." Lúc Tô Dung đang quan sát tranh trên tường, cũng không quên nhìn xung quanh mình. Mới bắt đầu những người khác đều phân tán, bây giờ hiển nhiên bọn họ đang sát lại gần bên này. Cô lập tức dùng động tác báo hiệu cho mập mạp.
Mập mạp luống cuống, giống như khi còn ở phòng khiêu vũ nhiều năm trước: "Vậy chúng ta nên làm cái gì? Nếu không bây giờ trực tiếp rời đi?"
Tô Dung suýt chút nữa giận quá hóa cười: "Bây giờ còn rời đi? Trước tiên từ từ di chuyển đến bên cạnh, thuận tiện nhìn thử có đầu mối gì không?"
Cô nói xong vừa mang mập mạp di chuyển đến bên cạnh. Sau đó lại viết chữ hỏi: "Đúng rồi, trước đó anh nói biết thứ bọn họ muốn tôi trộm?"
Nghe được vấn đề này, mập mạp lại lập tức cảnh giác: "Cô hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định sao?"
"Dĩ nhiên không phải như vậy, tôi sẽ không hợp tác với người bên ngoài, mục đích của bọn họ là muốn cho tôi chết." Tô Dung nhanh chóng viết chữ: Tôi chỉ là muốn nhìn thử có đầu mối gì hay không thôi."
Dù sao bây giờ hai người cũng là ngồi trên một con thuyền, mập mạp do dự một chút, vẫn trả lời: "Là con dấu của Phong Đô Đại Đế, chẳng qua tôi chỉ biết nó được đặc ở chỗ này, nhưng hình dạng, nơi giấu cụ thể thì tôi không biết."
"Nếu như những người bên ngoài kia lấy được vật này thì sẽ thế nào?" Trong lòng Tô Dung đã có một suy đoán mơ hồ: "Lại nói anh bị quán bar hạn chế, nhưng lại có suy nghĩ bảo vệ nó?"
Mập mạp gật đầu một cách đương nhiên: "Mặc dù chỗ này hạn chế tôi, nhưng cũng giống như bảo vệ tôi. Nếu con dấu bị lấy đi, cả quán bar này sẽ thất thủ, chẳng lẽ cô cảm thấy đến lúc đó tôi còn có thể sống sao?"
Không thể không nói, có mặt này anh ta rất thông minh, cũng sớm đoán được lợi, hại bên trong. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta có thể sống đến bây giờ.
Lúc bọn họ nói chuyện đã có quỷ quái xông đến, Tô Dung không chút do dự móc [Xẻng phệ linh] ra, một xẻng đi xuống, đám quỷ quái kia nhất thời lui ra sau ba mét.
Phải biết đây chính là đạo cụ quái đàm cao cấp, uy lực tuyệt đối không thấp. Mà cuối cùng Tô Dung cũng có thể hưởng thụ được tình huống võ lực nghiền ép tất cả.
"Má nó, cô trâu bò như vậy?" Thấy được một màn này, mập mạp trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía Tô Dung.
Tô Dung hơi mỉm cười, để cho đối phương giúp mình cầm xẻng, sau đó nhanh chóng viết chữ trên giấy: "Chỉ là tôi sẽ không chống đỡ được bao lâu. bọn họ đều là quỷ, nhất định sẽ không chết. Với lại nếu bọn họ không sợ đau, đều cưỡng ép xông lên thì tôi cũng không có cách nào."
Ở mặt này cô hiểu rất rõ, đừng thấy bây giờ cô oai phong, nhưng giống với lời của Tô Dung, cô không có cách nào uy hiếp đối phương quá lâu. Đối với quỷ quái nhỏ yếu, có lẽ [Xẻng phệ linh] có năng lực giết chết đối phương. Nhưng đối với quỷ quái khi trừng phạt chưa kết thúc sẽ bất tử, uy hiếp [Xẻng phệ linh] không lớn này.
Đúng vậy, địa ngục đang trừng phạt bọn họ, nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó, cũng là bảo vệ bọn họ. Mà vốn dĩ trừng phạt của địa ngục đã rất đau đớn, mới bắt đầu công kích của [Xẻng phệ linh] sẽ để cho bọn họ cảm thấy đau đớn và kinh sợ. Nhưng sợ rằng không mất bao lâu, bọn họ sẽ vì lợi ích mà liều mạng xông lên.
Chẳng qua chống đỡ được nửa giờ cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ lại không biết mình có [Vòng phỉ thúy chính nghĩa], sẽ không lập tức điên cuồng tấn công. Thời gian thăm dò lẫn nhau, cùng với thời gian bọn họ thích ứng, đủ để chống đỡ được nửa giờ, sau đó một giờ còn lại có thể dùng [Vòng phỉ thúy chính nghĩa] được rồi.
Nhưng mập mạp không hiểu những chuyện trong này, căng thẳng hoi: "Tôi có thể làm gì?"
Thấy anh ta thức thời như vậy, Tô Dung lập tức phân phó: "Nhìn xem chỗ này có người quen của anh không, có thể trao đổi với người này một chút."
Nghe vậy, mập mạp nhanh chóng liếc nhìn một vòng trong đám người, sau đó đôi mắt trở nên sáng lên, hô về một phía: "Tiểu Mỹ."
Một giây tiếp theo, một cô gái xinh đẹp mặc váy yếm màu đỏ nhìn về phía mập mạp, nói: "Tại sao anh lại đến đây? Không phải anh nói với em vĩnh viễn không đến phòng khiêu vũ lầu hai sao?"
Cô ta nói xong nhìn về phía Tô Dung, trong mắt lộ ra vẻ quả nhiên: "Em nói mà, lời của đàn ông không thể tin được."
Tô Dung thông qua môi, viết lời mà đối phương nói lên giấy cho mập mạp. Sau khi đọc xong lời này, mập mạp nhất thời tủi thân nói: "Anh đây cũng là muốn cứu người, cô ấy lại không thể an toàn ở lại chỗ này giống với anh."
"Anh đúng là người tốt nha, vậy sao không muốn cứu em một mạng?" Tiểu Mỹ oán trách một câu, sau đó vẻ mặt hơi thay đổi, không nói về đề tài này nữa.
Cô ta nhìn về phía Tô Dung, cười duyên, "Cô và người đàn ông thối này nhảy cái gì vậy? Thật sự chính là bông hoa tươi cắm bãi phân trâu! Không bằng nói chuyện với tôi, tôi và anh ta chính là tình nhân cũ, cô muốn biết cái gì tôi cũng có thể nói với cô."
Tô Dung nhìn bộ dạng quyến rũ giống với nữ yêu tinh hút tinh khí của người khác trong tiểu thuyết của cô gái này. Nếu không phải biết đối phương đang gây chuyện, hơn nữa rõ ràng là còn muốn lấy cô khai đao, Tô Dung không nhịn được đã có chút động lòng.
"Tôi với anh ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi." Tô Dung cố làm ra vẻ ghét bỏ: "Cô vẫn là tự mình tìm hiểu anh ta đi."
Vốn dĩ Tô Dung và mập mạp không có quan hệ gì, nếu như mập mạp thật sự thích đối phương, vậy cô cũng không cần hủy đi nhân duyên của người ta. Lỡ như cuối cùng không thể thành công rời khỏi quái đàm quy tắc, cô nói thật, dù gì sau khi mập mạp trở về cũng có thể nối lại tình xưa với đối phương.