"Tại sao là nghe bạn nói?" Tô Dung nhạy bén bắt được điểm chính.
"Bởi vì trong trận tai nạn năm đó tôi bị đụng cho hư tai, dù sao cái gì cũng không nghe được." Lúc nói đến chỗ này, mập mạp bày ra bộ dạng không biết làm sao, lại có chút nhớ lại chuyện cũ: "Cô không biết đâu, lúc ấy bọn họ làm thủ ngữ với tôi có bao nhiều tức cười."
Tô Dung không có hứng thú với chuyện của bọn họ, tỉnh táo nói: "Vậy xem ra âm nhạc có vấn đề, mà vấn đề sinh ra chắc là..."
Cô lại nhớ đến chuyện trải qua lúc trước của đối phương, rồi sau đó khẳng định: "Lẫn lộn nhận biết của chúng ta, để cho chúng ta quên còn con đường trực tiếp đi khỏi phòng khiêu vũ."
Dựa theo lời của mập mạp, tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, là người thì biết không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Nhưng cuối cùng người rời đi chỉ có một mình mập mạp, coi như anh ta muốn dẫn những người khác đi cùng, những người đó cũng không nghe lời của anh ta.
Điều này hiển nhiên là bị ô nhiễm làm ảnh hưởng nhận biết.
Mập mạp nghe vậy thì trợn to hai mắt, anh ta ở chỗ này rất nhiều năm, không quá hiểu rõ đối với thế giới bên ngoài, càng không biết còn có loại ô nhiễm thế này.
Nhưng thấy trình độ hiểu biết của đối phương, anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng: "Vậy chúng ta nên làm cái gì?Tìm thứ chặn lỗ tai lại?"
Tô Dung gật đầu, đồng thời suy nghĩ trong lòng, nếu như mới vừa rồi suy đoán của cô không sai, vậy quái đàm quy tắc này không muốn để cho bọn họ đến phòng khiêu vũ, sau đó còn có thể rời đi.
Như vậy không phải đã nói, ở phòng khiêu vũ đạt đến điều kiện gì sẽ có thể rời đi, chính là phương pháp thông quan của quái đàm quy tắc này sao.
Tô Dung ôm sự nghi ngờ này, cô và mập mạp dùng giấy xoa thành cục nhét vào lỗ tai, sau đó đẩy cửa phòng khiêu vũ ra.
Nhìn từ bên ngoài, phòng khiêu vũ không khác với phòng khiêu vũ của các quán bar khác, ánh đèn đủ màu sắc chớp nháy trong tiếng nhạc ồn ào, thật sự có chút hỗn loạn.
Bên trong có rất nhiều người, đều đang thỏa sức nhảy nhót. Tô Dung có thể từ trên mặt bọn họ nhìn thấy sự vui thích hưng phấn cùng với điên cuồng cười to, đối với người có cảm xúc nhạy bén như cô, lại không cảm nhận được sự vui vẻ bên trong.
Hoặc là nói, chắc đám người này đang rất đau khổ mới đúng.
Dựa theo suy đoán lúc trước của mình, nơi này dùng để trừng phạt những người này. Nếu như trừng phạt, dĩ nhiên không thể nào vui vẻ được.
Mà bây giờ cô có thể nhìn thấy một màn trước mặt này, chỉ sợ không phải vì uống say. Nếu như uống say, cô có thể thấy được cảnh tượng chân thật.
"Tiếp theo chúng ta đi vào nhảy sao?" Tô Dung nhìn về phía mập mạp, anh ta đến một lần, quen thuộc với chương trình chỗ này. Những lời này là cô dùng bút mua ở máy bán, viết lên quyển sổ cho đối phương xem.
Mập mạp gật đầu, vươn tay ra. Tô Dung thuần thục đặt tay lên, làm ra động tác thường dùng trong lúc khiêu vũ hữu nghị.
"Ha ha, tôi còn tưởng rằng cô không biết khiêu vũ." Mập mạp cười hì gì, anh ta biết khiêu vũ, là lúc bắt chuyện với một cô gái ở lầu 1 học được. Mặc dù những cô gái kia đều là quỷ, nhưng chỉ cần anh ta không say, sẽ không biết những thứ này.
Tô Dung có thể đọc hiểu được môi ngữ, không để ý đến lời ba hoa của anh ta, chậm rãi làm ra động tác với anh ta, lại vừa quan sát xung quanh.
Nhìn qua phòng khiêu vũ này không có thứ gì đặc biệt cả, trái lại trên tường có không ít tranh vẽ, chẳng qua ánh đèn mờ tối, nhìn không rõ. Nếu nhìn vào, chỉ sẽ để cho người ta cảm thấy một đám người ở trên tường đang khiêu vũ chè chén say sữa, phối hợp với âm nhạc của phòng khiêu vũ, thật sự tạo nên bầu không khí vô cùng phù hợp trong phòng khiêu vũ.
Bởi vì có các loại điểm thuộc tính gia trì, tố chất thân thể của Tô Dung vượt qua bình thường, trái lại có thể thấy được rõ ràng. Bắt đầu từ cửa, nội dung của tranh vẽ theo thứ tự là địa ngục rút lưỡi, địa ngục cây kéo, địa ngục cây sắt,... địa ngục đao cưa.
*địa ngục rút lưỡi: giam giữ và tra tấn những người khi còn sống thường xuyên dùng miệng lưỡi để hãm hại và gây tổn thương cho người khác, thường xuyên đùa cợt, ăn không nói có, mắng nhiếc và sỉ nhục người khác, đặc biệt là nói dối trắng trợn. Hình phạt dành cho những linh hồn này đó là bắt họ há miệng thật to, sau đó dùng kìm để rút lưỡi của họ. Thậm chí, việc rút lưỡi còn diễn ra chậm rãi, từ từ, để họ cảm nhận được sự đau đớn tột cùng.
*địa ngục cây kéo: Đây là nơi giam cầm những linh hồn khi còn sống thường xuyên xúi dục, rủ rê người phụ nữ mất chồng làm những điều sai trái, không giữ gìn đức hạnh trọn vẹn. Hình phạt cho những người này chính là bị những tiểu quỷ cắt đứt dần dần mười đầu ngón tay vô cùng đau đớn
*địa ngục cây sắt: đây là nơi giam giữ và tra tấn những linh hồn khi còn sống trên nhân gian hay chia rẽ gia đình, nói những lời dèm pha, xào xáo để cắt đứt tình ruột thịt như phụ tử, mẫu tử,..Những linh hồn khi bị đày vào tầng này sẽ phải chịu hình phạt cắm những cành cây găm với lưỡi dao sắc bén vào phía sau lưng
*địa ngục đao cưa: nơi đây dành cho những kẻ hay gian lận, bất chính trong buôn bán, cắt xén vật liệu, dụ dỗ trẻ em,… Khi còn sống mà phạm phải những tội này thì sẽ bị tiểu quỷ xé sạch quần áo, cột tứ chi vào 4 trụ dựa theo hình chữ Đại trong tình trạng khỏa thân. Sau đó, dùng lưỡi cưa bổ dọc cơ thể từ đầu tới chân.