Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 613

Chương 613 -
Chương 613 -

"Như vậy những người khác thì sao?" Tô Dung lập tức truy hỏi: "Những người không cười có phải đều đứng ở chính giữa đám người hay không?"

Cuối cùng mập mạp cũng hiểu được ý của Tô Dung, anh ta nhớ đến gì đó, lại nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nhăn mặt lắc đầu một cái: "Tôi không nhớ."

Tô Dung cũng không sốt ruột, kiên nhẫn hỏi: "Vậy bên cạnh anh thì sao? Mấy người bên cạnh anh có cười hay không?"

"Hình như là.... Không có?" Mập mạp có chút không xác định nói.

"Vậy thì đúng rồi!" Tô Dung vỗ tay, nói: "Nếu như đoán không nhầm, quỷ hồn gây chuyện là lấy tiếp xúc làm môi giới, bởi vì các người đứng ở chính giữa đám người, cho nên lúc đó không bị hại đến."

Dựa theo suy luận như vậy, sau khi đến phòng khiêu vũ, bọn họ phải cách xa những quỷ hồn khác, không để cho bất kỳ người nào chạm vào mình, ttrong quá trình này, tìm cách rời đi.

Lúc này bọn họ đã đứng trên cầu thang một lúc lâu, thời gian cũng đã đến 24 giờ 30 phút, cách thời gian kết thúc buôn bán 2 giờ sáng còn một tiếng rưỡi nữa.

"Khi bước vào chỉ cần kiên trì nửa tiếng đồng hồ là được." Đột nhiên Tô Dung nghiêm túc nói với mập mạp: "Chỉ cần kiên trì nửa tiếng, tôi có thể đảm bảo ít nhất anh có thể bình an vô sự chờ đến khi quán bar kết thúc buôn bán. Đến lúc đó phòng khiêu vũ chắc sẽ dừng lại, anh có thể an toàn rời đi, sống cuộc sống giống lúc trước của anh.”

Ở trong quái đàm quy tắc trước, cô mới lấy được [Vòng phỉ thúy chính nghĩa] từ 'Tập đoàn Tích Tắc'. Đạo cụ quái đàm này có thể dựng lên một bức tượng phòng ngự tuyệt đối duy trì một tiếng đồng hồ. Chỉ cần cô tìm một góc, sử dụng đạo cụ, vậy thì có thể thoải mái chống đỡ một tiếng đồng hồ.

Tô Dung không biết mập mạp có phương pháp tự cứu mình hay không, nhưng cô không thể cho phép có người vì chuyện của cô mà mất đi sinh mạng. Cô không liên quan đến chuyện mập mạp có thể đi ra ngoài hay không, nhưng ít nhất phải đảm bảo sự an toàn trở lại chỗ cũ của đối phương.

Tô Dung có lòng tin có thể kiên trì nửa tiếng sau đó dùng đạo cụ quái đàm, nếu như nửa giờ không kiên trì được, vậy sợ rằng quái đàm quy tắc này sẽ không có người nào sống đi ra.

Nghe được Tô Dung nói như vậy, hiển nhiên mập mạp sửng sốt một chút. Anh ta không ngờ đến ở trong tình huống này Tô Dung vẫn còn quan tâm đến an toàn của mình.

"Cô muốn giúp tôi thế nào?" Mập mạp do dự một chút, vẫn hỏi. Mặc dù lấy mắt nhìn của anh ta, Tô Dung không phải đang nói suông. Nhưng sinh vật loài người chính là am hiểu ngụy trang nhất, anh ta vẫn nên hỏi rõ ràng một chút.

Thấy anh ta không tin tưởng mình, Tô Dung cũng không tức giận. Ở trong suy nghĩ của cô, vào lúc này hỏi kỹ như vậy mới là bình thường. Nếu như mập mạp không hỏi, trái lại cô sẽ nghi ngờ đối phương sao có thể sống lâu trong quán bar này, có thể có âm mưu gì đó.

Tô Dung lấy [Vòng phỉ thúy chính nghĩa], giải thích đơn giản công hiệu của đạo cụ quái đàm này.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy đạo cụ quái đàm, mập mạp cũng biết Tô Dung không nói dối. Mặc dù anh ta không biết năng lực cụ thể của đạo cụ này, nhưng ít nhất anh ta rõ ràng cái này tuyệt đối không rẻ.

Cô gái trước mắt có thể lấy ra loại đồ có giá trị thế này, chứng minh cô thật lòng không muốn mình chết.

Hiển nhiên chỗ này có một hiểu lầm nhỏ, Tô Dung chủ yếu không muốn thiếu ân huệ của người khác, nhất là chuyện liên quan đến mạng người quan trọng thế này, cô thật sự không thiếu nợ được.

Mà mập mạp thì cho rằng Tô Dung đang quan tâm mình, tình nguyện mình chết cũng không muốn để anh ta chết, một lòng bảo vệ sự an toàn của amh ta.

Anh ta rất cảm động, trực tiếp nói với Tô Dung: "Cô không cần lo lắng, mặc dù tôi không có cách nào giúp đỡ chuyện chúng ta rời khỏi chỗ này, nhưng ở chỗ này tôi sẽ không chết."

"Tại sao?" Tô Dung không nhịn được tò mò hỏi.

"Dựa vào một ít nhân duyên giao tiếp đi." Mập mạp không muốn nói nhiều, chỉ là an ủi Tô Dung: "Nếu như cô có thể tìm được cách ra thì rất tốt, nhưng không ra được cũng không sao, tôi sẽ thử xem có thể để cho cô cũng còn sống ở lại chỗ này hay không?"

Đối với lời an ủi của anh ta, Tô Dung từ chối cho ý kiến. Cô là điều tra viên, tới chỗ này là vì thông qua quái đàm quy tắc. Nếu như trong thời gian quy định cô không thể rời đi, vậy khả năng còn sống sẽ là rất nhỏ.

Giống với nhiệm vụ nằm vùng trước đó, vượt qua thời gian quy định còn không thể rời đi, độ khó của quái đàm quy tắc chỉ sẽ tăng thêm một tầm cao mới. Ảnh hưởng của "nó" với quái đàm quy tắc đó sẽ ngày càng lớn.

Tóm lại mặc kệ như thế nào, thông quan mới là mục đích cuối cùng của cô, hoặc có thể nói là mục đích duy nhất.

Chẳng qua Tô Dung không nói ra lời này, cô chỉ cười một tiếng, nhìn về phía phòng khiêu vũ bị một cánh cửa ngăn lại: "Chúng ta đi vào đi."

Trong nháy mắt mở cửa ra, đột nhiên ngón tay út của Tô Dung nhói lên một cái. Là [Nhẫn cảnh tỉnh] đang nhắc nhở cô! Tô Dung lập tức đóng cửa lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: "Trong này có thứ ảnh hưởng đến tinh thần."

Mập mạp nghe vậy trợn to hai mắt: "Ảnh hưởng đến tinh thần, sao có thể? Lúc ấy tôi không cảm nhận được gì cả!"

"Có lẽ đây là lí do đột nhiên các người cười to?" Tô Dung không xác định nói, lại hỏi: "Sau khi anh đi vào, đầu tiên nhìn thấy thứ gì?"

Nếu trong nháy mắt cô mở cửa ra bị [Nhẫn cảnh tỉnh] nhắc nhở, đây cũng nói rõ một giây khi vào cửa, cô sẽ bị công kích tinh thần. Cho nên thứ nhìn thấy đầu tiên sau khi vào cửa có thể là nguồn công kích.

"Không nhớ, có thể là một đống người khiêu vũ đi? Hoặc có thể là ngọn đèn muôn màu muôn vẻ?" Mập mạp lắc đầu: "Nhưng tôi nghe bạn mình nói tiếng nhạc bên trong rất lớn, dễ dàng làm đau tai."

Bình Luận (0)
Comment