Thuốc giải rượu là miễn phí, Tô Dung vừa xúc động cuối cùng quán bar này cũng có chỗ không hại người, vừa cùng đi với mập mạp, rãi rượu 'say' lên chỗ cầu thang lầu hai.
Nhìn cầu thang hấp thụ rượu 'say' màu xanh dương, lúc này sắc mặt của mập mạp đã tái nhợt, gật đầu một cái: "Có thể đi lên được rồi."
Anh ta vừa đi lên cầu thang vừa nói: "Ở chỗ này đã có thể nói được chuyện ở phòng khiêu vũ, lúc đó tôi là cùng có mấy con người đi đến phòng khiêu vũ. Ở trong phòng khiêu vũ cần nhảy vũ điệu hai người, vốn là chúng tôi định tụm lại giúp đỡ lẫn nhau. Nhiều người nhiều lực lượng, có lẽ những quỷ kia chỉ là cọp giấy, chắc là không dám đến gần chỗ nhiều người như chúng tôi?"
Lúc đó bọn họ cũng không biết được lầu 2 có bao nhiêu nguy hiểm, còn duy trì suy luận khi còn ở thế giới hiện thực.
Nghe mập mạp nói đến chỗ này, Tô Dung không nhịn được cắt đứt lời của anh ta: "Có mấy người? Các người làm sao đến được chỗ này?"
Cô là bị quái đàm quy tắc chọn trúng, thân phận hiện tại của do quái đàm quy tắc sắp xếp, mà đối phương thì sao? Thật ra Tô Dung cũng tò mò vì sao nam sinh lúc trước lại đột nhiên đến chỗ này.
"Tôi đoán nam sinh trước đó có thể là lúc ngủ linh hồn xuất khiếu đi đến chỗ này, ở đây luôn sẽ có trường hợp như vậy, liên kết giữa thân thể và linh hồn không vững, linh hồn rất dễ rời khỏi thân thể." Bởi vì gặp nhiều tình huống này, mập mạp nhún vai: "Người bình thường bay đến gần đây đều sẽ bị gió thổi bay rồi, nam sinh kia lại có thể bay đến chỗ này, cũng coi như cậu ta xui xẻo.”
Đúng là rất xui xẻo, đang ngủ thì hồn lìa khỏi xác bay đến âm tào địa phủ, còn là âm tào địa phủ bị "nó" xâm lược, đây không phải là tìm chết sao?
"Còn về chúng tôi... Lúc ấy chúng tôi là bị tai nạn giao thông, xe buýt thắng xe quá gấp làm cho xe bị lật, người của cả một xe chúng ta đều không thể sống sót được. Nhưng thực ra trong chúng tôi có mấy người còn chưa chết, chỉ là lúc bị va đập mạnh linh hồn rời thân thể, sau đó đi đến chỗ này."
Khác với người nam sinh trước đó, bọn họ đến chỗ này đúng bổn phận. Dù sao mấy người này tương đương với sinh hồn lập tức phải chết, tới chỗ này hoặc là đầu thai hoặc là trở về dương gian.
Kết quả bọn họ cũng quá xui xẻo, bởi vì chỗ này đã bị "nó" xâm lực, cực kỳ nguy hiểm, dưới tác dụng của quy tắc, có rất nhiều kiểu chết. Cuối cùng một đám người chỉ còn lại một mình mập mạp. Chẳng qua từ chỗ này cũng nhìn ra được mập mạp là người có bản lĩnh, nếu không dựa vào cái gì chỉ có anh ta là còn tồn tại đến bây giờ?
Tô Dung nghe xong cách bọn họ đến, gật đầu một cái: "Vậy lúc anh ở phòng khiêu vũ xảy ra chuyện gì?"
"Không phải chúng tôi lập đội đi với nhau sao? Sau đó đột nhiên một người trong chúng tôi bắt đầu cười lớn, những người khác cũng bắt đầu cười. Sau khi cười xong bọn họ giống như không còn sợ gì nữa, dồn dập tản ra khắp phòng khiêu vũ, chỉ còn lại mấy người chúng tôi lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào chúng tôi đã bị những quỷ hồn khác vây quanh, hình như quỷ hồn muốn làm gì với chúng tôi vậy?”
Đã nhiều năm trôi qua, mập mạp nghĩ đến tình cảnh lúc đó, mặc dù không có máu tươi, cũng không có tình cảnh kinh khủng, nhưng vẫn làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi: "Lúc ấy tôi nhận ra có cái gì đó không đúng, cho nên lập tức chạy xuống lầu. Mà những đồng đội khác của tôi, không có một người nào xuống cả.”
Từ chỗ mập mạp tin tức biết được quá ít, dù sao đã nhiều năm trôi qua, lúc ấy anh ta lại rất hoảng sợ, rời đi cũng rất sớm.
Tô Dung nhíu mày phân tích lời của anh ta, sau đó hỏi: "Tại sao không có đồng đội nào chạy trốn theo anh chứ?"
Mập mạp lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc ấy tôi nói muốn chạy trốn, bọn họ đều từ chối không theo, quỷ mới biết bọn họ đang suy nghĩ gì chứ?"
Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: "Anh nói nhưng đồng bạn kia của anh bắt đầu cười to, trước khi bọn họ cười có chuyện gì xảy ra không?"
"Tôi không nhớ." Mập mạp đau đầu lắc đầu: "Chẳng ai nghĩ đến đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, trên cơ bản không có người nào chú ý đến dị thường xung quanh."
Đúng là như vậy, dưới tình huống không chuẩn bị, người không trải nghiệm qua huấn luyện đặc biệt hoàn toàn rất khó chú ý đến những chuyện dị thường xảy ra xung quanh. Thậm chí có lúc não bộ sẽ hợp thức hóa sự dị thường này, để cho người đó coi thường vấn đề đó.
Hơn nữa đã lâu như vậy rồi, nhớ lại ký ức cũ cũng rất khó nhớ được tin tức có tác dụng.
Nhưng Tô Dung cũng không từ bỏ, dù sao đây chính là nguồn tin tức duy nhất trước khi cô đi đối mặt với nguy hiểm. Dựa theo lời của mập mạp không có quy tắc hướng dẫn, chỉ dựa vào mình thông qua.
Như vậy trải qua trước đó của đối phương chính là thứ mà cô cần phải suy nghĩ rõ ràng, đây cũng là quy tắc hình người mà quái đàm quy tắc cho cô. Không hỏi rõ sợ là mình sẽ chết một cách khó hiểu. Cô lại hỏi: "Anh thấy sau khi những người cười to rời đi mới nhìn thấy xung quanh đã có nhiều quỷ hồn vây quanh?"
"Đúng là như vậy." Mập mạp tự tin gật đầu, lúc ấy đột nhiên thấy xung quanh bu đầy người, bây giờ anh ta vẫn nhớ rõ sự kinh ngạc hoảng sợ đó.
Hình như Tô Dung tìm được chỗ liên quan nào đó, hai mắt sáng ngời: "Như vậy dựa theo ý của anh, lúc ấy anh là đứng ở trong đám người? Tôi là nói đám người đó đều là nhân loại."
Mập mạp suy nghĩ hai giây, lại gật đầu: "Lúc đó chúng tôi tùy tiện đứng ở một bên, chủ yếu là muốn tụ chung một chỗ, cụ thể đứng chỗ nào tôi cũng không nhớ, nhưng chắc không phải là vòng ngoài."