Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 611

Chương 611 -
Chương 611 -

".... Hình như có chút đạo lý?" Mập mạp lẩm bẩm, vẻ mặt có chút hốt hoảng.

Anh ta tự nhận mình là người thông minh, dĩ nhiên, anh ta đúng là một người thông minh. Nếu như không thông minh, cũng không có khả năng sinh sống một thời gian dài ở trong quán bar này, còn xây dựng quan hệ tốt với một đám quỷ hồn nữa.

Từ sớm anh ta ý thức được quán bar này nguy hiểm, cũng đã đơn giản thăm dò một lượt, anh ta cũng lập ra mấy quy tắc cho mình, đảm bảo mình có thể sống được.

Trong đó có không đi lầu 2.

Hiển nhiên phần quy tắc này để cho anh ta sống đến bây giờ, mà mập mạp vẫn cho rằng mặc dù mình không có cách nào đi ra khỏi quán bar Bến Đò, nhưng dựa vào phần quy tắc này cũng có thể sống rất tốt.

Nhưng mà cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nghĩ đến, để cho mình không thể rời khỏi nơi này, mất đi tự do, rất có thể là do phần quy tắc mà mình đã định ra.

Loại tương phản mãnh liệt này để cho anh ta có chút hốt hoảng, không biết cách làm của mình có sai hay không.

Thật ra Tô Dung có thể hiểu tâm trạng của đối phương, nể mặt đối phương sắp trở thành người hợp tác của mình, cô an ủi: "Nhưng anh cũng nói, phòng khiêu vũ vô cùng nguy hiểm. Nếu như anh đi, rất có thể là chết. Vì tự do đi mạo hiểm, cùng với an toàn ở chỗ này, mặc kệ là lựa chọn cái nào cũng không đáng xấu hổ."

Nói xong, cô lại lập tức bổ xung một câu: "Nhưng tôi nghĩ anh đã ở chỗ này đủ lâu rồi, không phải sao?"

Mập mạp không biết mình nên nói cái gì, anh ta há miệng, một lát sau bất đắc dĩ cười một tiếng: "Có lẽ thật ra tôi còn chưa sống đủ, chỉ là nể mặt cô ----"

Anh ta liếc nhìn thời gian, lúc này đã 12 giờ đêm: "Còn hai tiếng đồng hồ nữ quán bar sẽ ngừng buôn bán, đi thôi, chúng ta đi lên xem thử. Chẳng qua trước đó, cô phải giải rượu đã."

Nước không thể giải rượu, chỉ có thể để cho trạng thái uống say của cô được ổn định một chút.

Tô Dung không nhịn được hỏi: "Tại sao anh lại không uống say?"

"Nếu như cô bị dị ứng nghiêm trọng với cồn rượu, uống một lần sẽ chết, ở chỗ này cũng sẽ không có người nào ép cô uống rượu." Mập mạp nhún vai nói: "Dù sao nếu như không thể uống say, cũng không có tác dụng gì với những quỷ hồn khác. Bọn họ chỉ có thể công kích người uống say, người nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ.”

Quỷ chỉ có thể công kích người nhìn thấy bộ dạng thật của mình, cho nên nếu quả thật có mắt âm dương, cách làm tốt nhất là làm bộ mình không nhìn ra được cái gì cả. Đây là một chuyện cực kỳ bình thường, tất nhiên Tô Dung biết.

"Vậy trong tay của anh chính là?" Tô Dung nhìn về phía ly tam giác ở trong tay mập mạp. Trước đó cô nhìn thấy đối phương uống rượu không chút kiêng kỵ, cô mới có suy nghĩ đối phương không phải là loại người.

Mập mạp giơ ly trong tay lên uống một ngụm, đắc ý nói: "Thức uống không cồn."

Đúng rồi, mập mạp không giống cô. Anh ta không phải là điều tra viên, trên bản chất cũng là dân địa phương ở chỗ này, tất nhiên không cần giống cô, phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó. Mà quỷ quái cũng sẽ không có ác ý quá lớn đối với anh ta.

Dĩ nhiên Tô Dung rõ ràng biết được người này có chút bản lĩnh, chỉ là nếu như mập mạp không nói, tất nhiên cô cũng sẽ không truy hỏi.

Tô Dung thở dài, nói: “Vậy bây giờ anh có thể dẫn tôi đi đến máy bán mua thuốc giải rượu chính xác được không?"

Vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một yêu cầu đơn giản, nhưng mập mạp lại tiếc nuối lắc đầu: "Một trong điều kiện để cho tôi sống sót ở chỗ này chính là không giúp người say rượu. Nếu như tôi giúp cô, thì tương đương với chuyện làm mất cơ hội lấy được lợi ích của những quỷ hồn kia, mà đến lúc đó tôi sẽ gặp phải phiền phức."

Tô Dung gật đầu đã hiểu, tỏ ý anh ta không cần tiếp tục giải thích. Bây giờ những quỷ kia đều đang nhìn chằm chằm chờ cô phạm sai lầm, tất nhiên không thể nào dễ dàng tha thứ có người giúp đỡ cô. Nữ quỷ tóc xanh trước đó còn không dám nói gì thêm, huống chi là loại người ăn nhờ ở đậu?

Chẳng qua rốt cuộc máy bán nào mới là chính xác?

Bây giờ cô đang say rượu, nhận biết sẽ bị loạn, nhưng không nhất định là bị rối loạn hoàn toàn. Màu sắc là giả, phương hướng không nhất định là giả. Muốn phán đoán thật giả, phải suy nghĩ vượt qua màu sắc và phương hướng.

Cô đi đến trước hai máy bán quan sát một trận, hai máy bán này gần như giống như như đúc, hoàn toàn có thể nói là sao chép lẫn nhau. Lúc trước Tô Dung đi mua thuốc lá và bật lửa đã lén làm ký hiệu ở phía trên, nhưng bây giờ hai cái máy đều không có ký hiệu, không biết là tự động đổi mới, hay là bị quỷ nào đó lau sạch rồi.

Đã biết điểm giới hạn say hay không say bây giờ của cô, như vậy lực ô nhiễm đối với nhận biết sau khi cô say rượu chắc là không lớn lắm. Từ chuyện trải qua thì thứ tự thay đổi nhận biết chính là, đầu tiên là màu sắc sau đó đến phương hướng.

Bởi vì nhận biết sai màu sắc có thể để cho điều tra viên cho rằng mình không say, sau đó tiếp tục uống rượu. Mà sau khi tiếp tục uống rượu, mới có thể thay đổi nhận biết phương hướng.

Nói cách khác, lấy trình độ say rượu bây giờ của cô, có thể thay đổi nhận biến về màu sắc của cô đã là cực hạn, chắc là phương hướng không bị thay đổi.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung quả quyết đi đến máy bán bên trái.

Dưới ánh mắt thất vọng của một đám quỷ hồn, Tô Dung lấy được thuốc giải rượu chính xác, sau khi ăn xong, đầu giống như bị tẩy rửa, trở nên vô cùng tỉnh táo.

Quán bar trước mặt trở lại dáng vẻ ban đầu, những quỷ hồn kia cũng lười nhìn Tô Dung, tự mình nói chuyện với người bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment