Nhìn từ mặt ngoài, bản đồ của quái đàm quy tắc này là ở bên trong quán bar. Nhưng từ đối thoại lúc trước với người khác có thể biết, bản đồ chân chính của quái đàm quy tắc này chính là một cái trấn nhỏ. Chỉ là cô bị vây khốn bên trong này mà thôi.
Muốn thông quan, nhiệm vụ chân chính là an toàn rời khỏi trấn nhỏ này, mà không phải trợ giúp tổ chức nào đó lấy được đồ.
Nếu cô thật sự là người của một tổ chức bên ngoài, có lẻ không có lựa chọn nào khác. Nhưng vấn đề là cô không phải? Đám người bên ngoài kia có thể thuộc về bất kỳ tổ chức nào, nhưng chỉ có không thuộc về 'Tập đoàn Tích Tắc'. Cô không nhất định phải bán mạng cho đối phương.
Chẳng qua có thể ý thức được điểm này, vẫn là bởi vì phản ứng của mập mạp. Anh ta có thái độ chán ghét quá rõ ràng với đám người kia, để cho Tô Dung ý thức được chỗ này có hai phe. Nếu có hai phe, vậy cô cũng có lựa chọn khác.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mập mạp, Tô Dung dùng sức gật đầu: "Tôi nói thật, nếu như anh có thể đưa tôi đi ra khỏi trấn nhỏ này, tôi lập tức đi, tuyệt đối không chậm trễ!"
Đáng tiếc là, hiển nhiên quái đàm quy tắc sẽ không để cho cô rời đi đơn giản như vậy. Mập mạp rất tiếc nuối lắc đầu: "Nếu có thể rời đi, tôi đã sớm rời đi rồi."
Nói xong, anh ta giống như ý thức được cái gì đó: "Cho nên cô cho rằng, đám người bên ngoài kia có cách mang cô rời đi?"
"Chắc là như vậy?" Tô Dung không xác định nói: "Lúc tôi đến nơi này đã bị mất trí nhớ lúc trước, chỉ là từ trong túi thấy được cái này."
Cô lấy quyển sổ nhỏ đưa cho đối phương: "Tôi là thấy cái này, cảm thấy tôi hoàn thành chuyện này, bọn họ sẽ mang tôi đi ra ngoài."
Mạp mạp nghe vậy, nhận lấy quyển sổ nhỏ nhìn một chút, sau đó cười nhạo nói: "Tôi biết bọn họ muốn cô trộm cái gì rồi, nhưng vật kia vô dụng với loài người chúng ta, sau khi người đi vào quán bar này, thì không đi ra được. Nếu đi ra ngoài sẽ bị tử khí bên ngoài ăn mòn, tôi không nghĩ ra làm cách nào bọn họ có thể cứu được cô."
Tô Dung nghe vậy, không nhịn được nhíu mày. Vốn dĩ cô cho rằng mình có hai lựa chọn, bây giờ nhìn lại, mới bắt đầu nhiệm vụ kia đã là một âm mưu. Nếu như cô không phát hiện điểm này, thật sự đi trộm đồ. Vậy sợ rằng trong nháy mắt đi ra khỏi quán bar chính là ngày giỗ của cô.
Nhưng căn cứ vào lời của mập mạp, bây giờ cô hoàn toàn không có cách nào rời đi. Giống như lời của mập mạp, nếu như có cách rời đi, anh ta đã sớm rời đi, sao còn ở chỗ này?
Thật không dám giấu giếm, Tô Dung đã bắt đầu cảm thấy nhức đầu rồi, cô không ngờ quái đàm quy tắc này lại khó như vậy, cái này còn khó hơn mấy lần so với quái đàm quy tắc một người mà trước đó cô trải qua.
Nếu như ngay cả mập mạp đã ở chỗ này lâu cũng không biết cách gì có thể ra ngoài, chẳng lẽ cô có thể lập tức tìm được phương pháp?
".... Có lẽ chúng ta có thể hợp tác, lỡ như lời của người bên ngoài nói đúng thì sao?" Tô Dung nói không có một chút chắc chắn, cô cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Vốn cho rằng có hai con đường có thể lựa chọn, nhưng con đường này hình như đã bị đóng lại. Mặc dù con đường bên ngoài không thể dựa vào, nhưng có thể thử một chút.
Kết quả thái độ của mập mạp vẫn như trước, quả quyết từ chối: "Không được, đám người bên ngoài kia không phải thứ tốt lành gì. Nếu quả thật đưa vật kia cho bọn họ, cái quán bar này sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay của "nó".”
Nghe vậy Tô Dung nhíu mày hỏi: "Cho nên người bên ngoài là của 'Chìa khóa cứu đời' sao?"
Nếu là như vậy, vậy cô dám khẳng định con đường bên ngoài là một con đường chết. 'Chìa khóa cứu đời' tuyệt đối không quan tâm đến mạng sống của người bình thường, sợ rằng sẽ không cứu cô.
Làm thế nào đây? Hai con đường đều bị chặn lại, làm thế nào để thông qua quái đàm quy tắc này chứ?
Nhìn ra Tô Dung đang buồn rầu, mập mạp thức thời không lên tiếng quấy rầy đối phương. Đối với đồng bạn loài người, anh ta vẫn có chút thiện ý. Mặc dù không cho rằng đối phương có thể dẫn mình đi ra ngoài, nhưng nếu như Tô Dung có thể ở lại một đoạn thời gian, đối với anh ta cũng rất tốt. Nhìn đám quỷ hồn này đã lâu, mắt của anh ta sắp hư rồi.
"Có phải anh đã đi qua phòng khiêu vũ rồi không?" Đột nhiên Tô Dung hỏi.
Nghe được vấn đề này, mập mạp sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt vô cùng khó coi, nói: "Đi một lần rồi, rất kinh khủng, tôi thiếu chút nữa thì không xuống được."
Tô Dung vỗ tay một cái: "Vậy thì đúng rồi? Có phải có một loại khả năng, cách rời đi chỗ này thật ra nằm trong phòng khiêu vũ. Chỉ là bởi vì anh chưa bao giờ thăm dò, cho nên mới cứ bị nhốt ở chỗ này."
Sở dĩ có suy nghĩ này, là bởi vì Tô Dung đột nhiên ý thức được, nếu như dựa theo hiện trạng đi ra ngoài của bọn họ, cô hoàn toàn không cần thiết đi lên lầu hai.
Bởi vì nhiệm vụ của 'Chìa khóa cứu đời' không có cách nào có thể hoàn thành, vậy dĩ nhiên cũng không cần mạo hiểm đi phòng khiêu vũ tìm mục tiêu nhiệm vụ.
Nhưng nếu là như vậy, vậy chẳng phải quy tắc nhắc đến phòng khiêu vũ sẽ trở nên vô dụng hay sao? Trong quái đàm quy tắc tại sao có thể có một nơi không có bất kỳ tác dụng nào, coi như phòng khiêu vũ không thể để cho cô rời khỏi trấn nhỏ này nhưng cũng sẽ cung cấp không ít đầu mối cho cô,
Phòng khiêu vũ vô dụng? Không có khả năng.
Cho nên nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra, phương pháp thông quan chân chính thật ra nằm ở phòng khiêu vũ. Mà mập mạp chỉ đi phòng khiêu vũ có một lần, cho nên hoàn toàn không biết chuyện này.