Từ sau khi đến thế giới này, Tô Dung đã lâu không đi phá án. Nên biết mặc kệ như thế nào, công việc chính của Tô Dung chính là thám tử. Đây cũng là nguyên nhân cô không trực tiếp từ chối đối phương, mà là lựa chọn hỏi thăm trước.
Người phụ nữ nhìn xung quanh, bất an nói: "Ở chỗ này nói chuyện không tiện? Nếu không chúng ta về nhà rồi hãy nói.”
“Nhưng không phải nhà cô có ma quỷ lộng hành sao? Nếu chúng ta trở về nhà chị, nội dung nói chuyện bị 'quỷ' nghe được thì phải làm sao?" Tô Dung buồn cười hỏi.
Nghe vậy, người phụ nữ sửng sốt một chú, ý thức được lời cô nói có lý. Vì vậy lập tức sửa lại lời: "Vậy chúng ta vẫn đi ra bên ngoài tìm một chỗ nào đó, lúc này cũng sắp đến trưa rồi, tôi mời cô ăn cơm, như thế nào?'
“Có thể.” Tô Dung không phải là loại người làm chuyện tốt không để lại tên, mời cô phá án cần phải có tiền. Bây giờ đối phương cũng chỉ là mời cô ăn một bữa cơm, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối.
Trên đường đi đến nhà ăn, Tô Dung biết được tình huống đơn giản của người phụ nữ này. Chị ta tên là Vương Tuyết, là một quản lý cấp cao của một công tỷ. Trong nhà có một trai một gái, cùng với một người chồng ở nhà chăm sóc cho con cái.
Nghe được nhà cô lại có chồng chỉ ở nhà chăm lo con cái, nhà cửa, Tô Dung lập tức hứng thú hỏi: “Mỗi tháng chị cho chồng mình bao nhiêu?'
‘Hai vạn tệ." Hiển nhiên đây là vấn đề đã bị hỏi nhiều lần, Vương Tuyết quen đường quen nẻo nói: "Anh ấy phụ trách đi chợ nấu cơm, thu dọn nhà cửa, sau khi tôi tan làm về nhà sẽ dạy kèm một chút cho hai đứa bé trong nhà."
“Con chị bao lớn? Còn rất nhỏ sao?”
"Con trai 15 tuổi, con gái 9 tuổi.” Nhắc đến hai đứa con, Vương Tuyết hơi mỉm cười nói: "Những mặt khác con trai đều không tệ lắm, nhưng thành tích học tập thật sự làm cho tôi có chút nhức đầu. Lúc tôi còn trẻ thành tích rất tốt, chắc thằng bé di chuyền gen của ba mình. Còn về con gái, tính tình tương đối lạnh lùng, nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Nhìn ra chị ta rất hài lòng với gia đình của mình, Tô Dung cũng thuận thế khen mấy câu. Loại thăm dò vụ án này, thường không chỉ liên quan giữa thám tử và tội phạm, liên quan đến người báo án cũng không thể khinh thường được.
Đừng nhìn thấy bọn họ là người cầu xin giúp đỡ, nhưng có lúc rất biết giấu giếm tin tức quan trọng. Cuối cùng lúc bị phát hiện thì lập tức giả đáng thương, làm chậm trễ tiến độ phá án.
Cho nên hỏi thăm một chút về tình trạng của đối phương, ít nhất không để cho chị ta cảnh giác quá nhiều, là một chuyện cần thiết.
Đến nhà ăn, sau khi đóng kín cửa phòng bao lại, Vương Tuyết mới kế tượng tận tình huống trong nhà: “Gần đây nhà tôi thường xuyên bị mất đồ, nhưng nhà tôi ở tầng 10, mỗi ngày về nhà khóa cửa cũng không bị hư, chồng và hai con của tôi cũng không nghe được tiếng động kỳ lạ, Theo lý thuyết những món đồ đó hoàn toàn không có lý do gì bị mất cả. Nhưng thật sự là biến mất, cho nên tôi nghi ngờ trong nhà có ma quỷ lộng hành.”
“Không có camera sao?" Tô Dung hỏi.
"Khoảng thời gian này camera bị hư, còn chưa sửa xong." Vương Tuyết buồn bực thở dài: "Cũng không biết sao ủy này lại lựa chọn đến vào lúc này."
... Phạm tội vào lúc camera bị hư, nghe vào không giống như ma quỷ lộng hành.
Hơn nữa có thể chính xác biết thời gian hư camera của nhà Vương Tuyết, hoặc là camera này là do đối phương làm hư, hoặc là đối phương là người rất quen thuộc nhà của Vương Tuyết, đại khái là bạn bè hoặc là người thân của Vương Tuyết.
Tô Dung không nói ra suy nghĩ của mình, cô rõ ràng nếu đối phương cho rằng là quỷ quấy phá, vậy chắc chắn sẽ không tùy tiện nghi ngờ người quen biết.
Đã như vậy, dưới tình huống cô không có chứng cứ lại nói ra, sẽ làm giảm tín nhiệm của đối phương với mình. Vì thế cô gật đầu hỏi: “Vậy nhà các người mất cái gì?'
“Sáu cục xà phòng thơm, bao gồm một cục đã được tôi sử dụng bị mất. Còn có đôi bông tai tôi thường mang cũng bị mất. Chẳng qua cái này không đáng tiền lắm, đều làm từ đồng.”
Tô Dung: ???
Thấy sự nghi ngờ trên mặt cô, Vương Tuyết lập tức nói: “Cô cũng cảm thấy rất khó hiểu đúng không? Những thứ này hoàn toàn không có ích lợi gì, hơn nữa cũng không phải thứ đáng tiền, tôi nghĩ không thể nào là ăn trộm được, vậy cũng chỉ có ma quỷ mà thôi.”
Tô Dung đúng là không hiểu, trộm bông tai không đáng tiền thì còn miễn cưỡng tiếp nhận. Đối phương có lẽ không biết bông tai này không đáng tiền. Ở trong mắt người không biết, đồng không khác gì với vàng cả.
Nhưng trộm xà phòng thơm là xảy ra chuyện gì? Biến thái sao?
Nhưng nếu như là biến thái chỉ trộm cục xà phòng thơm mà nữ chủ nhân dùng qua là được, tại sao còn phải trộm những cụ xà phòng chưa qua sử dụng.
Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận hỏi: “Cô đã hỏi người nhà về chuyện này chưa, không phải bọn họ làm chứ?'
"Dĩ nhiên là không phải.” Vương Tuyết nhíu mày, buồn cười nói: “Bọn họ lấy những thứ này làm gì chứ?'
Đúng là như vậy, những người khác không có lý do lấy những thứ này! Như vậy đúng là có chút giống với chuyện quỷ làm, chỉ có quỷ là vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác thôi.
Tô Dung suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cô chắc chắn người nhà mình không có các loại bệnh như mộng du chứ? Có lẽ lúc ai đó mộng du ném đồ đi, tỉnh lại thì mình cũng không biết.”
Đây chính là một chuyện có thể xảy ra, lúc cô ở thế giới cũ có gặp một vụ án tương tự. Người trong cuộc bày tỏ mỗi ngày thức dậy thùng rác trong nhà đều bị ngã đổ, nhưng nhà mình không nuôi thú cưng, còn là sống một mình.
Tô Dung điều tra nửa ngày không tìm được nguyên nhân, kết quả lắp thử camera trong nhà, mới phát hiện thì ra mỗi buổi tối chủ nhà đều sẽ mông dụ. Lúc mộng du không tự chủ đá đổ thùng rác, lúc tỉnh lại hồn nhiên không biết.