“Không thể đi?” Vương Tuyết lắc đầu: "Bốn người nhà tôi, tôi không biết ai có bệnh mộng du cả. Nếu quả thật có, vậy chúng tôi sống chung lâu như vậy, cũng đã sớm phát hiện rồi đi?”
Nói như vậy đúng là không có vấn đề gì, sống một mình không biết mình mộng du là chuyện có thể hiểu được, nhưng một gia đình sống chung với nhau, lại không biết trong nhà có người mộng du, vậy thì thật sự khó giải thích.
Suy nghĩ của Vương Tuyết chính là thế này: “Nhưng thứ này đều là đồ tôi thường dùng, tôi suy nghĩ có phải có quỷ muốn hút sinh khí của tôi, cho nên mới trộm đồ tôi thường dùng?”
Lúc nói đến chỗ này khuôn mặt đã trắng vì phấn trang điểm của chị ta lại càng trở nên trắng bệch hơn, chuyện này cũng rất bình thường, người bình thường ý thức được nhà mình có quỷ, ai cũng rất khó giữ được bình tĩnh.
Trong phim kinh dị thường xuyên có, trong nhà có quỷ, nhưng nhân vật chính sống chết không tin. Nghệ thuật đến từ cuộc sống, phần lớn người trong thực tế đều theo chủ nghĩa duy vật, bị trộm đồ, nếu như không quan trọng, có thể cũng sẽ mặc kệ.
Người có thể giống với Vương Tuyết sau khi ý thức được chuyện không đúng, lập tức tìm cách giải quyết thật ra không nhiều. Dĩ nhiên đây chính là loại người mà thám tử thích.
Tô Dung nhìn về phía lỗ tai của Vương Tuyết, bông tai chị ta thường xuyên mang bị mất, hiện tai tai chị ta đeo một loại bông tai khác. Hột rất lớn, càng làm cho chị ta trở nên đẹp hơn.
Chú ý đến ánh mắt của cô, Vương Tuyết theo bản năng sờ bông tai này, giải thích: "Đây là một kiểu bông tai khác của tôi, cái trước là loại bám sát tai, tương đối thích hợp mang theo đi làm. Mà bây giờ thì tạm thời dùng cái này.”
"Kiểu bông tai này rất đẹp." Tô Dung khen ngợi một câu, thấy Vương Tuyết lại hít mũi, không nhịn được hỏi: "Bây giờ chị cảm thấy không thoải mái sao? Là bị cảm rồi?"
"Bệnh cũ thôi.” Vương Tuyết cười áy náy một chút: "Tôi bị viêm mũi nghiêm trọng, đã đi khám bác sĩ, cũng đã mua thuốc rồi.”
Tô Dung gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói: "Dẫn tôi đi đến nhà chị xem thử đi, nếu quả thật có quỷ, khẳng định cũng nên tự mình gặp mới có thể phát hiện.”
Thật ra cho đến bây giờ cô vẫn không cho rằng đó là quỷ, mặc dù trước mắt đúng là không có cách nào theo lẽ thường để giải thích. Những vẫn là câu nói kia, chưa đi qua hiện trường, ai biết chân tướng sẽ như thế nào chứ?
Chẳng qua trước đó vẫn nên bán bạc chuyện liên quan đến giá cả làm việc này. Vì giải quyết phiền phức lớn này, Vương Tuyết không chút keo kiệt nào: “Chỉ cần cô giúp tôi, tôi lập tức đưa cho cô 5000 tệ. Nếu như có thể thành công giải quyết chuyện này, hoặc là phát hiện chân tướng, sẽ sẽ đưa thêm 20 ngàn tệ. Cô thấy thế nào?”
Tiền mà chị ta trả đúng là rất nhiều, nhất là dù sao chuyện này cũng chỉ là vụ án trộm đồ, cũng không phải là án mạng gì, giá 20 ngàn tệ này cũng rất hợp lý.
Hai người ký một hợp đồng đơn giản, sau đó bước lên con đường đến nhà Vương Tuyết. trên đường đi đến nhà chị ta, Tô Dung hỏi thăm tình huống trong nhà bây giờ của chị ta: “Bây giờ trong nhà cô có người không?'
Vương Tuyết gật đầu, mặc dù chị ta không phụ trách những chuyện này, nhưng làm mẹ, chị ta vẫn hiểu thời gian biểu của con mình: “Chồng tôi chở hai đứa bé đến lớp học thêm, đại khái hai giờ sau sẽ về.”
Mỗi một người mẹ khi nói đến con cái của mình đều sẽ có chút vui vẻ: “Tiểu Loan, à chính là con trai Tôn Loan của tôi, học lớp học thêm môn toán. Tiểu Vân, con gái Vương Vân của tôi thì học lớp mỹ thuật. Bởi vì bây giờ con bé còn nhỏ, thành tích cũng khá, cho nên tôi chỉ đăng ký lớp học con bé cảm thấy hứng thú.”
Hiển nhiên nhà côchị, con gái theo họ mẹ, con trai theo họ ba.
Lúc hai người nói chuyện cũng đã đi đến cửa nhà, Vương Tuyết móc chìa khỏi mở ra, lại lấy ra hai đôi dép.
Tô Dung đi vào nhìn thử, nhìn qua cái nhà này rất gọn gàng, trong thùng rác không có rác, mặt sàn cũng sạch sẽ. Có thể nhìn ra được người quét dọn nhà rất chăm chỉ.
Hiển nhiên Vương Tuyết cũng rất hài lòng với hoàn cảnh nhà mình, cười nói: “Bởi vì cá nhân tôi tương đối thích sạch sẻ, cho nên mỗi ngày chồng tôi đều dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẻ.”
Sau khi đơn giản trò chuyện mấy câu, Tô Dung đi thẳng vào vấn đề: “Làm phiền chị trước tiên dẫn tôi đến xem camera bị hư nhà chị, nó vẫn còn ở chỗ này sao?'
“Vẫn còn, bởi vì tôi tương đối bận rộn, trước mắt chưa kịp sửa.”
Vương Tuyết vừa nói vừa ngồi xuống mở ngăn kéo ra, rất nhanh từ bên trong lấy ra một cái máy theo dõi không lớn lắm.
Là một thám tử, Tô Dung rất quen thuộc với máy theo dõi này. Vốn dĩ ở thế giới cũ cũng có máy theo dõi, chẳng qua không bị hư, thì chính là theo dõi vào góc chết, tóm lại thường xuyên không có tác dụng gì.
Cô tháo ra kiểm tra, phát hiện đường dây bên trong bị đứt. Loại chuyện bị đứt dây này rất vi diệu, có thể bị cháy đứt, cũng có thể bị cắt đứt.
Dĩ nhiên Tô Dung nghi ngờ cái sau hơn.
“Tôi có thể đi dạo một vòng nhà chị được không?' Tô Dung lễ phép hỏi.
Tất nhiên Vương Tuyết không có ý kiến gì, nếu chị ta đã mời người ta đến điều tra, vậy đã làm xong chuẩn bị không gian riêng tư bị người ta nhìn thấy. Dù sao là ở nhà chị ta, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Gia đình có thể một tháng đưa cho chồng 2 vạn tệ tiền sinh hoạt, hiển nhiên không phải là loại nghèo khó. Nhà của Vương Tuyết là kiểu ba phòng ngủ một phòng khách, còn có một sân thượng nhỏ. Dựa theo lời giới thiệu của chị ta, ba phòng ngủ này theo thứ tự là vợ chồng bọn một gian, hai đứa bé mỗi đứa một phòng.
Vốn dĩ nếu như là hai con gái hoặc là hai con trai thì sẽ sống cùng một vòng, phòng ngủ khác dùng để đựng đồ gì đó. Nhưng nếu để con gái con gái sống chung, vậy sau khi lớn lên sẽ có vấn đề, cho nên lập tức chia ra ở riêng.