Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 627

Chương 627 -
Chương 627 -

Trước tiên Tô Dung đến phòng ngủ của hai vợ chồng kiểm tra một chút, dù sao đồ bị mất chính là của Vương Tuyết, nói không chừng ở trong phòng của chị ta phát hiện manh mối gì đó.

Phòng ngủ này là căn phòng lớn nhất trong nhà, ánh sáng rất tốt. Nơi gần bệ cửa sổ có một bàn trang điểm, phía trên đặt không ít đồ trang điểm. Tô Dung thường xuyên lười trang điểm, nhưng là phái nữ, cũng hơi hiểu biết về đồ trang điểm, nhìn ra được bên trong có không ít sản phẩm thương hiệu nổi tiếng.

Trong đó có mấy món đồ da mặt như nước tinh chất, kem nền thì sắp thấy đáy, nhìn ra được là hai món đồ dùng nhiều nhất. Đây cũng là hiện tượng thường gặp, phần lớn phái nữ đều sẽ chăm sóc khuôn mặt nhiều hơn những bộ phận khác trên thân thể,

“Nơi này là chỗ tôi đặt bông tai.” Vương Tuyết ngồi trên giường, kéo ngăn kéo đầu tiên phía dưới bàn trang điểm. Bên trong đúng ra có đặt không ít đồ trang sức.

Nhưng chuyện này lập tức trở nên kỳ lại, nhiều đồ trang sức như vậy, sao hết lần này đến lần khác lại trộm một cái bông tai bình thường?

Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Bây giờ chị còn hình chụp của đôi bông tai lúc trước không?”

Vương Tuyết gật đầu, lấy điện thoại ra tìm kiếm, sau đó đưa cho Tô Dung. Trên màn hình điện thoại là một hình tự sướng của Vương Tuyết, trong hình chị ta mang một đôi bông tai không lớn, có hình dạng xoắn tròn màu vàng. Rất có cảm giác nghệ thuật, khó trách Vương Tuyết sẽ thích.

Nhưng hiển nhiên thứ này không đáng tiền, coi như thật sự không biết, nhưng so sánh với những trang sức đặt bên cạnh, thì thật sự không đáng tiền.

Đối phương trộm bông tai này không vì tiền bạc.

“Cô bị mất bông tai vào lúc nào? Camera bị hư vào lúc nào thế?”

Bởi vì trước khi mời Tô Dung đến, Vương Tuyết cũng đã tự mình suy nghĩ về chuyện này, cho nên lập tức trả lời: “Tôi bị mất bông tai vào tuần trước, lúc ấy tôi dậy sớm muốn đi làm, đột nhiên phát hiện bông tai không còn, cũng chỉ có thể dùng đôi hiện tại để thay thế. Sau đó tan làm về nhà tìm, phát hiện nó đã mất. Còn camera thì hư trước hai ngày tôi mất bông tai.”

Nói xong lời này, Vương Tuyết xoa huyệt thái dương, cười ngượng ngùng với Tô Dung: "Xin lỗi, tôi cần hít thuốc đã. Cô có thể tùy ý đi dạo khắp nơi.”

Nói xong chị ta từ trên tủ đầu giường cầm ra một chai thuốc nhỏ màu nâu, thuần thục cắm vào lỗ mũi của mình, sau đó nước thuốc chảy vào lỗ mũi.

Chai thuốc này tên là Rhinocort, Tô Dung dùng điện thoại tìm kiếm một chút, không ngoài dự đoán đây là loại thuốc dùng chữa trị bệnh viêm mũi.

Cô lại nhìn căn phòng ngủ này, sau đó cũng đi ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh, thuận tiện lên tiếng hỏi: “Xà phòng thơm đã sử dụng qua bị mất của chị là đặt trong nhà vệ sinh sao?”

Nghe vậy, Vương Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ là đặc trong hộc tủ dưới cái gương, chỗ bị trống là tôi giữa lại để mời người đến thu thập bằng chứng, có lẽ cô dễ dàng nhìn thấy được.”

Cách làm này của chị ta mang lại lợi ích rất lớn cho việc thăm dò an của Tô Dung, cô thích loại người báo án thông minh thế này. Những người phá hư hiện trước trước khi cô đến đều bị Tô Dung trùm báo đánh một trận,

Nhà vệ sinh của Vương Tuyết thuộc loại bình thường, vừa vào chính là bồn rửa tay, trên bồn rửa tay đặt một cái gương, phía dưới là tủ. Đối diện cửa là bồn cầu, phía bên phải có một bồn tắm, đối diện bồn tắm là nơi để đồ đã bị vải bọc lại.

Tô Dung vén vải lên nhìn thử, phái kiện phía dưới giá kim loại đặt dép. Cái giá này không cao, nhưng tương đối dài, bên trong có không ít dép. Nhìn qua dép này đều rất mới, có lẽ là mới mua.

Cô lại đậy miếng vải lại, đi tới bồn rửa tay, Phía trên bồn rửa tay trưng bày không ít thứ, trong đó có vị trí vốn dĩ đặt xà phòng đã bị trống hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung.

Hiển nhiên đất là vị trí đặt cục xà phòng đã qua sử dụng bị mất của Vương Tuyết.

Cô ngồi xổm xuống mở cửa tủ phía dưới, quả nhiên Tô Dung nhìn thấy được vị trí bị trống ra. Không có cách nào, những chỗ khác đều bị nhét đầy, chỉ có một chỗ trống có hình vuông dài tiêu chuẩn, muốn không chú ý cũng khó. Cũng khó trách Vương Tuyết nói rất dễ dàng nhìn thấy.

Nói thật Tô Dung không thể hiểu được, rốt cuộc chuyện trộm xà phòng này là xảy ra chuyện gì? Cho dù ở thế giới cũ, Tô Dung cũng chưa từng gặp qua một vụ án thế này. hoặc dưới tình huống bình thường, loại vụ án bình thường thế này cũng sẽ không đến tìm một thám tử như cô.

Tô Dung lắc đầu một cái, cô đi qua nhìn bồn tắm kia. Bên cạnh bồn tắm là vòi hoa sen, chỗ góc tường còn đặt một kệ hàng. Phía trên có sữa tắm, bông tắm, cây kỳ lưng,...

Đáng giá nhắc đến chính là, chỗ này cũng có một hộp xà phòng thơm trống không.

Tô Dung đi ra ngoài hỏi: “Lúc chị tắm đều dùng xà phòng thơm sao?'

Vương Tuyết có chút ngượng ngùng gật đầu: “Từ nhỏ tôi đã dùng xà phòng thơm, đã thành thói quen rồi. Loại sửa tắm này dùng xong cả người có chút trơn trợt rất không thoải mái. Hình như sữa tắm bên trong đều là chồng tôi và hai con dùng.”

Bản thân xà bông thêm có chất kiềm, sau khi dùng nó xong thân thể sẽ không cảm thấy đặc biệt trơn nhẵn. Chẳng qua người bình thường đều sẽ dùng sữa tắm, ngược lại người dùng xà phòng thơm rất ít.

"Lại nói nếu như xà bông thêm đã hết rồi, sao không mua mới.” Tô Dung đột nhiên hỏi.

Vương Tuyết lắc đầu: “Gần đây tôi có một hạng mục lớn vô cùng bận rộn, chồng tôi thì cần chở hai đứa bé đến lớp học thêm mới, cho nên cũng không có thời gian, cho nên tạm thời gác lại chuyện mua sắm này.”

'... Tôi muốn đến phòng của hai đứa bé xem thử." Đối với tình huống trước mặt, hình như cô đã có chút suy đoán, muốn tìm thêm chút đầu mối.

Bình Luận (0)
Comment