"Cô nghĩ con tôi có vấn đề sao?" Nghe những lời này, Vương Tuyết tỏ ra ngạc nhiên, "Hai đứa trẻ của chúng tôi không có vấn đề gì cả!"
Không có một người mẹ bình thường nào lại tự tiện nghi ngờ con cái của mình, nếu không phải vì lo lắng về thể diện người lớn, có lẽ chị ta đã giận dữ.
Người báo án luôn như vậy, thích tự ý phỏng đoán hành động của thám tử, rồi ngăn cản những hành động không đúng với kỳ vọng của mình.
Tô Dung sớm đã thành quen với điều này từ lâu, mỉm cười nhìn đối phương: “Cô điều tra hay tôi điều tra?"
Vương Tuyết: ". . ."
Cuối cùng chị ta nhớ đến thân phận điều tra viên của Tô Dung, không dám nói lên lời.
Thấy chị ta còn biết điều, Tô Dung mới an ủi: "Chị không phải sợ trong nhà có quỷ sao? Nhưng con quỷ này vẫn không chịu ra ngoài, cũng không làm hại chị, tôi nghĩ có lẽ nó chỉ muốn trốn thôi. Vậy thì nếu nó lợi dụng sai lầm trong suy nghĩ của chị, trốn vào phòng trẻ con thì sao?"
Vừa nghe xong, Vương Tuyết kinh hồn bạt vía. Chị ta chưa từng nghĩ đến tình huống này, thậm chí còn sợ đối phương sẽ làm hại mình. Nhưng chị ta chưa bao giờ nghĩ thực ra con quỷ có thể không muốn làm hại mình mà chỉ muốn trốn trong nhà chị ta.
Nhưng ngay cả khi nó không muốn làm hại người, chỉ muốn ăn trộm đồ. Thì Vương Tuyết cũng không muốn chịu đựng được. Dù sao thì ma cũng là ma, lỡ nó mang theo âm khí gì đó thì làm sao bây giờ, con của chị ta sẽ bị thương mất.
Nghĩ đến đây, chị ta bày tỏ sự biết ơn: "May là tôi đã mời cô, nếu không tôi cũng chẳng nghĩ đến tình huống này. Tôi thực sự biết ơn cô!"
Quả đúng là những chuyện như thế này nên giao cho người chuyên nghiệp xử lý, không thấy người ta mới đến đã đã phát hiện ra một số mối nguy mà trước đây chị ta chưa từng nghĩ đến sao?
Trên thực tế, Tô Dung chỉ tùy tiện nói bừa, cô đúng là nghi ngờ hai đứa trẻ đó có vấn đề.
Nhìn bề ngoài, vụ án này thực sự giống như do quỷ làm, bởi vì những thứ bị đánh cắp hoàn toàn vô lý, chẳng có tác dụng gì. Nhưng quỷ quái trên thế giới này đều rất hung dữ, nếu thực sự xuất hiện trong nhà một người, không thể chỉ nhẹ nhàng đánh cắp những thứ vô dụng, nhất định sẽ gây ra một vụ thảm sát.
Hành vi ăn trộm, giấu giếm này, trong mắt Tô Dung càng giống hành động của một số người mang lòng dạ bất chính.
Ở thế giới cũ theo chủ nghĩa xã hội duy vật, đều có tội phạm cố gắng dùng quỷ quái để che đậy hành vi phạm tội của mình, huống chi là thế giới mà "Nó" giáng lâm này?
Thật ra nghĩ kỹ lại, những thứ bị đánh cắp không phải là vô lý: chúng đều liên quan đến Vương Tuyết.
Theo góc nhìn của Vương Tuyết, chị ta không có kẻ thù nào. Nếu không thì với sự nhạy cảm của chị ta, chắc chắn sẽ chủ động nói ra, sẽ không bỏ qua manh mối này.
Nhưng xét đến tính cách nữ cường nhân của chị ta, việc kết thù với người khác trên thương trường là điều rất bình thường. Nhưng làm sao thù trên thương trường có thể trộm cắp đến tận nhà? Hơn nữa, ngoài việc khiến cuộc sống của Vương Tuyết có chút bất tiện, hai thứ bị mất dường như không có tác dụng gì khác. Tạm thời có thể loại trừ khả năng này.
Vậy thì trên cơ sở không xem xét đến việc quỷ quái, những người có khả năng gây án nhất chính là người thân của Vương Tuyết.
Vừa rồi cô đã đến phòng ngủ chính xem xét góp nhặt thông tin, bây giờ tất nhiên nên đến phòng ngủ phụ để xem tình hình. Còn có vấn đề gì không thì phải xem xong mới biết được.
Lí do cô thay đổi lý do thuyết phục Vương Tuyết hoàn toàn là vì Tô Dung nắm bắt được phẩm chất tốt đẹp của người thời này - phẩm chất gặp người mạnh thì mạnh gặp người yếu thì yếu.
Vì người ủy thác này khá nể mặt cô nên cô cũng không ngại khiến đối phương yên tâm hơn một chút. Đối với Tô Dung, việc giành được sự tin tưởng và ủng hộ của một người là điều rất dễ dàng.
Bước vào căn phòng đầu tiên mà Vương Tuyết chỉ, vừa vào cửa, Tô Dung đã bị bầu không khí học thuật nồng đậm bên trong làm cho kinh ngạc. Phía sau là một giá sách lớn, trên giá sách hầu như không có sách liên quan đến giải trí, toàn là sách tham khảo toán văn anh, còn có tứ đại danh tác các kiểu.
Trên mặt bàn chất đống mấy xấp bài kiểm tra dày cộp, có xấp chưa làm, có xấp cần sửa. Tô Dung tùy tiện liếc nhìn, thật giật mình.
Bài kiểm tra đã chấm điểm xong đúng là đỏ chói một mảnh, tuy đã làm hết các câu nhưng rõ ràng điểm không được khả quan. Có một loại cảm giác làm việc mạnh như hổ, như chiến tích thì không được bao nhiêu.
Cạnh cửa sổ là một chiếc giường, ga giường màu xanh lam sẫm, tủ đầu giường còn đặt một quyển <>.
"Đây là phòng của Tôn Luân sao?" Khi nhìn thấy điểm số, trong lòng Tô Dung đã có câu trả lời.
Quả nhiên, Vương Tuyết gật đầu: "Đứa trẻ này bình thường cũng khá chăm chỉ học, tiếc rằng điểm số lại...."
Nói đến đây, chị ta thở dài thườn thượt. Nhà nào cũng có chuyện khó nói, chuyện con cái học hành không tốt, đối với người mẹ là học bá như chị ta là đả kích rất lớn.
Thấy chị ta không phải hoàn toàn không muốn nói về đứa con trai này, Tô Dung vừa quan sát vừa hỏi: "Trường của cậu bé thường xuyên thi cử sao?"
"Dù sao thì khai giảng cũng lên lớp 9 rồi mà." Vương Tuyết đã quen với điều này, "Trường của thằng bé cơ bản là một tuần một bài kiểm tra nhỏ, còn có kiểm tra hàng tháng, kiểm tra giữa kỳ. Nhưng rất nhiều bài thi ở đây, đều là lớp học thêm tôi đăng ký cho thằng bé. Bài thi của lớp học thêm khó hơn một chút so với bài thi của trường, cho nên điểm số sẽ thấp hơn."
Rõ ràng chị ta cũng chú ý đến bài kiểm tra không thể nhìn nổi được đặt ở trên cùng, nên mới cố ý giải thích một chút.