Tô Dung nhíu mày, cô nhận ra gần như mình không thể từ chối bất kì một vị khách nào. Bởi vì dựa vào thời gian, nhiều nhất cô chỉ hoàn thành được sáu đơn. Dựa theo kịch bản nhất quán của quái đàm, trong đó chắc chắn sẽ có một đơn đến nghĩa trang, cô cần phải từ chối.
Nói cách khác, cô hoàn toàn không thể mắc sai lầm, cô không thể từ chối bất cứ khách hàng nào ngoại trừ người muốn đến nghĩa trang, như vậy mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Thở dài một hơi từ tận đáy lòng, ánh mắt Tô Dung dừng lại trên nút bật nhạc của xe. Âm nhạc vẫn còn phiêu đãng trong xe, cô do dự một chút, cũng không tắt nhạc mà chuyển nút đến vị trí của radio.
Khi có khách hàng thì không thể bật radio, như vậy khi không có khách hàng có lẽ sẽ không thành vấn đề. Cô cũng rất tò mò không biết trong radio sẽ có thứ gì, có thể khiến cô gặp nguy hiểm.
Khác với lần trước, lần này trong radio vang lên một giọng nam tiêu chuẩn: “Phụ cận bệnh viện Thánh Anh xuất hiện một thi thể, theo thông tin được biết thi thể này là nữ, mặc một chiếc váy trắng, bụng bị vật sắc nhọn mổ ra, có lẽ khi còn sống đã mang thai. Cảnh sát đang cố gắng điều tra…”
Nghe những lời này, trong lòng Tô Dung lập tức hiểu rõ. Rõ ràng, thi thể nữ được nhắc đến trong radio chính là người phụ nữ vừa lên xe. Khó trách rõ ràng cô ta đã mang thai nhưng bụng lại nhỏ như vậy, thì ra đứa trẻ đã bị mổ lấy ra. Cũng chính vì như vậy, nên mới cần nhờ bụng của người khác để sinh ra.
Sở dĩ cô ta bị như vậy, có lẽ đã bị bệnh viện Thánh Anh làm hại. Tuy rằng tình huống cụ thể cũng không quá rõ ràng, nhưng Tô Dung suy đoán bệnh viện Thánh Anh làm vậy có thể là vì danh tiếng hoặc cách thức gì đó khiến những đứa trẻ trở nên thông minh. Tóm lại sự thật trong đó có rất nhiều, nhưng có lẽ quái đàm này sẽ không cho cô có cơ hội tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Nếu cô đoán không sai, nếu để người phụ nữ nghe thấy tin tức này trên radio, chắc chắn sẽ khiến cô ta nhớ ra sự thật mình đã chết, do đó bắt đầu gây hại cho loài người.
Như vậy kịch bản sau này có lẽ là, người lên xe đều là người đã chết.
Tô Dung đột nhiên hiểu vì sao không thể chở người đến nghĩa trang, người biết được mình cần đến nghĩa trang, có lẽ vốn dĩ đều biết mình đã chết. Kết hợp với việc người biết được mình đã chết sẽ gây hại cho con người mà suy đoán, những người muốn đến nghĩa trang, có lẽ vừa lên xe đã muốn giết chết tài xế.
Hơn nữa nơi như nghĩa trang có âm khí rất nặng, có lẽ ngay cả xe cũng không thể bảo vệ được cô.
Thông qua khách hàng đầu tiên đã có thể nắm rõ được tình huống của quái đàm này rõ ràng rành mạch, tâm trạng của Tô Dung vô cùng tốt, một lần nữa lái xe chạy trên con đường tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mập mạp mặc tây trang xuất hiện ở ven đường, duỗi tay đón xe.
Không thể không nói, nếu so sánh với nữ quỷ mặc váy đỏ lúc nãy, người này nhìn qua thật sự rất giống một người bình thường. Hắn ta tiện tay vén mái tóc được chia ngôi giữa, trông nó đầy dầu mỡ như vừa ngâm trong nước.
“Ông này, ngài muốn đi đâu?” Tô Dung dừng xe hỏi.
Người đàn ông trả lời: “Biển tĩnh lặng.”
Giọng nói của hắn ta có chút khàn khàn, giống như sỏi đá mài vào thanh quản, tối nghĩa khó nghe.
Nghe thấy không phải nghĩa trang, Tô Dung dùng bảng hướng dẫn tìm kiếm một chút, sau khi xác nhận tìm kiếm xong mới nói: “Vậy làm phiền ngài đưa trước năm mươi tệ quái đàm, đây là giá thống nhất.”
Người đàn ông dầu mỡ lấy ra một tờ năm mươi tệ đưa cho Tô Dung, Tô Dung vừa định mở khóa xe lại đột nhiên phát hiện một vấn đề: “Từ từ? Tờ tiền này không giống tiền tệ quái đàm lắm?”
Là một trinh thám, sự chú ý của cô với những chi tiết này luôn vượt xa tưởng tượng. Rất nhiều vụ án lớn, bởi vì nghi phạm lộ ra những chi tiết nhỏ này mới tìm được manh mối. Là trinh thám, điều quan trọng nhất chính là phát hiện những sơ hở này.
Vừa rồi tuy rằng bởi vì nguyên nhân tinh thần không đủ, nên cô không thể xem xét tỉ mỉ tờ năm mươi tệ quái đàm của người phụ nữ quá lâu. Nhưng Tô Dung lại nhớ rõ ràng phía trên tờ tiền tệ đó có những hoa văn thẳng đứng rất kỳ lạ.
Tuy tờ tiền giấy này có màu sắc gần giống, như hoa văn trên mặt lại được xếp theo chiều ngang.
Nói xong, cô lập tức lấy ra tờ tiền tệ quái đàm của người phụ nữ: “Đây mới là tiền tệ quái đàm thật đúng không?”
“Tờ tiền của cô là giả đấy, tờ của tôi mới là thật.” Người đàn ông dầu mỡ nói với vẻ chắc chắn: “Cô bị khách hàng phía trước lừa rồi à?”
Cái gì? Chuyện này là thế nào?
Trong lòng Tô Dung cả kinh, chẳng lẽ cô lại chạy miễn phí một đơn à? Vốn dĩ thời gian đã không đủ, vừa rồi lại tốn thời gian trên người người phụ nữ gần một tiếng. Nếu chỉ lấy được một tờ tiền giả, chẳng lẽ cô đã bị thiệt thòi lớn rồi sao.
Lúc đầu cô có chút hoảng loạn, nhưng sau đó chợt nhận ra những lời người này nói chưa chắc đã là sự thật.
Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, người đàn ông dầu mỡ vuốt tóc, có chút không kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói với cô rồi, tiền của cô chính là tiền giả. Nếu không cho tôi lên xe, tôi có thể đi!”
Tô Dung vốn dĩ đang hoảng loạn lại bị hắn ta hối thúc, thiếu chút nữa đã sốt ruột muốn mở miệng để hắn ta lên xe. Nhưng có lẽ chính là cái khó ló cái khôn, cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nghĩ ra một cách: “Tôi biết phải phân biệt như thế nào rồi!”
---
Nhìn đến Tô Dung tự mình lấy ra một tờ tiền giấy một trăm tệ, rõ ràng người đàn ông mặc tây trang vô cùng kinh ngạc: “Sao cô lại có…”
“Chỉ là một chút tiền lương mà thôi.” Tô Dung không hề ngẩng đầu lên cầm lấy tờ tiền để so sánh sự khác nhau giữa hai tờ. Rõ ràng, mặt trên của tờ tiền giấy cũng có hoa văn thẳng đứng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền của người phụ nữ mặc váy đỏ chính là thật, còn tiền của người đàn ông dầu mỡ này là giả
Tô Dung ngẩng đầu cười giả tạo: “Nếu ngài không thể đưa tiền thật, vậy tôi sẽ lái xe đi.”
Cục diện hiện tại rõ ràng đã bị đảo ngược.