Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 62

Chương 62 -
Chương 62 -

Vì sao một thiếu nữ tuổi thanh xuân còn chưa kết hôn đã có con rồi? Đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức bị chôn vùi?

Những điều này đều không quan trọng, chiếc xe chạy nhanh như bay, đại não của Tô Dung không ngừng xoay tròn. Cô có một loại dự cảm, nếu cô thật sự lấy trạng thái này đến bệnh viện Thánh Anh, thì thật sự không còn cách nào sống sót.

Bệnh viện Thánh Anh vốn là đỡ đẻ, một con quỷ nhỏ bò ra từ trong bụng cô, chẳng lẽ còn có đường sống? Hơn nữa bản thân bệnh viện kia cũng có vấn đề, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Tô Dung muốn dừng xe để người phụ nữ xuống xe, hoặc chuyển hướng không chạy đến bệnh viện Thánh Anh nữa. Nhưng cách này rõ ràng là không được, quy tắc thứ nhất đã nói rõ [ Sau khi nhận tiền của khách hàng, hãy đưa khách hàng đến nơi mà họ muốn đến. ].

Nếu người phụ nữ này đã trả tiền, vậy cô nhất định phải tuân thủ quy tắc.

Còn việc trả lại tiền, có lẽ cũng là một cách. Nhưng quái đàm nơi nào cũng có hố, ai có thể đảm bảo sau khi trả lại tiền thì có thể an toàn chứ?

Làm sao bây giờ? Trong quy tắc chưa từng nhắc đến tình huống như thế này, đối mặt với thủ đoạn phi phàm của quỷ quái, cô hoàn toàn không có cách đối phó.

Chẳng lẽ thật sự phải chết ở nơi này?

Bụng ngày càng đau, như sông cuộn biển ngầm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Tô Dung. Nếu không phải chiếc xe này tự mình chạy, nói không chừng cô đã gây ra tai nạn xe cộ.

Tô Dung cắn chặt môi, đọc đi đọc lại cái quy tắc quái đàm trong đầu.

Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe trong não cô!

Tuy rằng trong toàn bộ quy tắc không hề có quy tắc nào dùng để đối mặt với tình huống như thế này, nhưng lại có một quy tắc có hơi khả nghi

Đó chính là nội dung của quy tắc thứ bảy.

Dựa theo những gì cô phân tích lúc trước, bật radio chính là quy tắc sai, còn bật nhạc lại không hề có vấn đề, đây chính là nhóm đối chiếu của nhau.

Nhưng nếu bật nhạc không hề có tác dụng gì, quy tắc cũng không cần nhắc đến nhóm đối chiếu này làm gì, dù sao công ty Tí Tách cũng không thể dự đoán “Nó” sẽ thay đổi nội dung của quy tắc nào.

Nói cách khác, nếu radio sẽ đẩy con người vào hiểm cảnh, như vậy cô có thể lớn mật phỏng đoán: Âm nhạc có thể mang đến cho con người sự an toàn?

Nghĩ đến đây, hai mắt Tô dung sáng ngời, duỗi tay bật nhạc trong xe.

Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, cô kinh ngạc phát hiện bụng mình vậy mà không còn đau nữa!

“Tôi không muốn nghe nhạc.”

Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên vang lên từ ghế sau, trong giọng nói còn mang theo sự lạnh lẽo.

[ không thể từ chối khách hàng], đây chính là những gì quy tắc đã nói. Tô Dung mím môi, định thử nghiệm phỏng đoán của mình: “Âm nhạc rất có lợi với đứa trẻ đấy, cô chưa từng nghe giáo dục mang thai sao? Có nghiên cứu khoa học cho thấy trong thời gian mang thai nếu thường xuyên nghe nhạc có thể giúp đứa trẻ phát triển tế bào âm nhạc.”

Nghe vậy, người phụ nữ ngây ngẩn cả người: “Là… Như vậy sao?”

“Đương nhiên!” Tô Dung khẳng định gật gật đầu, thành khẩn khuyên bảo: “Lâm trận mới mài gươm, không nhanh cũng sáng được. Giai đoạn này cứ để đứa trẻ nghe nhạc nhiều một chút, nói không chừng có thể bồi dưỡng ra một thiên tài âm nhạc đấy!”

Dường như đã bị cô thuyết phục, người phụ nữ không từ chối nữa, tùy ý để âm nhạc chậm rãi phiêu đãng trong xe

Trong lòng Tô Dung vô cùng vui vẻ, cũng hiểu được suy đoán của mình là chính xác. Tuy rằng không thể trực tiếp từ chối khách hàng, nhưng lại có thể dùng những cách khác nhau để khách hàng thay đổi chủ ý.

Chẳng qua hiện tại cô lại có thêm một suy đoán: “Cô không thích âm nhạc êm dịu chậm rãi sao?”

Người phụ nữ đã nghe theo lời khuyên của Tô Dung, điều này chứng minh cô ta không hề biết âm nhạc này sẽ có những ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ trong bụng Tô Dung. Một khi đã như vậy, vì sao lúc nãy cô ta lại muốn Tô Dung tắt nhạc?

Trầm mặc một lát, người phụ nữ mới trả lời: “Âm nhạc này thật sự khiến tôi không thoải mái. Nhưng nếu là vì đứa trẻ, thì cứ tiếp tục bật đi.”

Thì ra là thế, âm nhạc có thể ức chế năng lực của quỷ!

Tô Dung bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ tác dụng của âm nhạc. Đối với người phụ nữ quỷ dị thành hình này, âm nhạc chỉ có thể làm nó không thoải mái. Nhưng đối với một đứa trẻ quỷ dị đang trưởng thành, âm nhạc lại có thể ức chế sự sinh trưởng của nó.

Một đường tiếp theo, có lẽ vì tác dụng của âm nhạc, người phụ nữ không hề lên tiếng. Rất nhanh đã đến điểm đích, trong sương mù mơ hồ có thể nhìn thấy một góc của bệnh viện.

Bốn chữ to “Bệnh viện Thánh Anh” lóe lên ánh sáng đỏ khiến người ta nhìn thấy rất rõ ràng.

“Tới nơi rồi chị gái, có thể xuống xe, phiền chị đánh giá năm sao cho tôi nhé!” Tô Dung tắt nhạc, mở cửa xe, không quay đầu cười nói.

“Đều đã đến nơi rồi, cô cũng không chịu quay đầu nhìn tôi một cái sao?” Giọng nói của người phụ nữ như đang ai oán, dịu dàng lạnh lẽo, quyến rũ đến mức khiến người ta nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn xem hiện tại cô ta đang có dáng vẻ động lòng người như thế nào.

Nhưng sắc mặt của Tô Dung khẽ động, khi nói chuyện lại giống như một tên đầu gỗ: “Ngài xuống xe có thể đi ra xa để tôi nhìn một cái, hôm nay cổ của tôi bị trật, không tiện quay đầu.”

“Cạch.” Âm thanh mở cửa xe vang lên, người phụ nữ im lặng xuống xe, đóng cửa xe lại. Nhưng khi cô ta vừa mới xuống xe, lại như bị cái gì đó đánh trúng, cả người run lên.

Động tác này dọa Tô Dung nhảy dựng, cô vừa định dò hỏi cái gì đó, liền thấy người phụ nữ xoay người lại: “Đúng rồi, lần này cô phục vụ khiến tôi rất hài lòng, xuống xe đi, tôi cho cô chút tiền boa!”

Xuống xe là không có khả năng, Tô Dung dùng lời lẽ chính đáng để từ chối: “Tôi là một tài xế có lương tâm, không nên nhận tiền boa của khách hàng. Chị gái không cần nói nữa đâu.”

Nói xong cũng mặc phản ứng của đối phương, chân nhấn ga, lái xe rời đi.

Một đường chạy khoảng 3 phút cô mới dừng xe ở ven đường, nhìn thời gian. Từ khi cô nhận chở người phụ nữ này đã trôi qua 50 phút.

Thời gian làm việc hôm nay là từ 12 giờ đêm đến 5 giờ sáng, tổng cộng năm tiếng. Tổng cộng ít nhất phải hoàn thành năm đơn, cô chở một người đã tốn gần một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment