"Không, ngược lại thì đúng hơn." Tô Dung chớp mắt, trông thật ngây thơ vô số tội, "Tôi rất muốn gặp họ."
Thời gian trôi qua rất nhanh, cửa vang lên tiếng động. Nhìn đồng hồ, đúng là mười phút.
Một người đàn ông trông rất hiền lành, đeo kính bước vào, tay xách hai túi lớn đựng thức ăn. Đằng sau anh ta là hai đứa trẻ, một trai một gái. Một trong hai đứa đeo chiếc cặp sách trông rất nặng, đứa còn lại thì ôm bảng vẽ và cọ vẽ.
Thấy họ bước vào, Vương Tuyết lập tức nở nụ cười, bước tới đón ba người: "Hôm nay đi học thế nào?"
Người đàn ông ôm chị ta, trả lời: "Tiểu Vân hôm nay lại được cô giáo khen là có năng khiếu, Tiểu Loan hôm nay cũng rất ngoan."
Nói xong, anh ta nhìn Tô Dung, thắc mắc hỏi: "Vị này là?"
"À, trước đó không phải nói nhà mình bị quỷ ám sao? Vị này là thầy em mời đến." Vương Tuyết giới thiệu, vì không chắc Tô Dung có muốn tiết lộ thân phận là điều tra viên không, nên chị ta chỉ dùng từ "thầy" để khái quát về thân phận của Tô Dung.
Nghe vậy, Tô Dung nhận thấy Tiểu Loan ban đầu thả lỏng hai tay buông thõng hai bên người bây giờ lại khẽ nắm chặt lại, rồi nhanh chóng buông ra. Còn hai người kia thì không có gì thay đổi, người đàn ông thậm chí còn ủng hộ: "Thế thì tốt quá, nếu nhà chúng ta thực sự có ma thì phải nhanh chóng giải quyết mới được."
Được chồng ủng hộ, Vương Tuyết rất vui, quay sang giới thiệu với Tô Dung: "Đây là chồng của tôi, Tôn Hạc Văn, hai đứa này là Tiểu Vân và Tiểu Loan."
Tô Dung mỉm cười lịch sự mỉm cười với họ, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên có thể khẳng định rằng phản ứng của Tiểu Loan không bình thường. Trẻ con thường không giấu giếm được suy nghĩ trong lòng, khi nghe thấy thân phận của mình, sự căng thẳng trong cậu bé đã nhanh chóng bị Tô Dung phát hiện.
Trong nhà xảy ra chuyện, mẹ mời người đến giải quyết, tại sao cậu bé lại căng thẳng với người đến giải quyết vấn đề như vậy?
Rất có thể là do cậu bé là người gây chuyện, hoặc là người gây chuyện có quan hệ rất thân thiết với cậu bé. Vì vậy, cậu bé mới sợ sự thật bị bại lộ.
Nhưng thái độ của Tôn Hạc Văn lại không có vấn đề gì, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì có vẻ hơi bất thường. Vương Tuyết giới thiệu cô là "thầy", hai người các cô biết rõ ngọn ngành như họ nghe thấy thì có nghĩa là cô rất lợi hại. Nhưng đối với những người không biết ngọn ngành thì thường khó tránh khỏi việc nghĩ rằng Vương Tuyết bị lừa phải không?
Dù sao thì nghe từ đó cũng có vẻ rất thần bí, giống hệt như những bà đồng ở nông thôn chuyên lừa người vậy.
Con nít không hiểu thì cũng thôi đi, nhưng Tôn Hạc Văn là người lớn mà lại chẳng hề lo lắng, thậm chí còn rất ủng hộ Vương Tuyết mời chị ta đến.
Hoặc là anh ta tin tưởng Vương Tuyết tuyệt đối, hoặc là có ẩn tình khác.
Đột nhiên, Tô Dung hiểu ra, điểm chung giữa chồng và con trai chị ta là gì rồi, nếu không đoán sai thì điểm chung của hai người họ hẳn là - họ đều có bí mật.
Còn Tiểu Vân chính là người biết bí mật của cả hai người họ.
Chỗ sơ hở nằm ở Tiểu Vân, nhận ra điều này, Tô Dung nở một nụ cười ngại ngùng: "Tôi học tâm lý ở trường Đại học Q, vừa nãy xem cuốn nhật ký đó tôi thấy có chút vấn đề, tôi có thể nói chuyện riêng với Tiểu Vân được không?"
Vương Tuyết không ngờ rằng Tô Dung là một điều tra viên lại còn đang học ở trường Đại học Q, hơn nữa còn học tâm lý. Nhưng khi liên tưởng đến một số lời cô vừa nói thì lại thấy hợp lý.
Sau khi nghe cô nói rằng cảm thấy cuốn nhật ký có vấn đề, chị ta lập tức căng thẳng hỏi: "Cuốn nhật ký đó có vấn đề gì vậy? Có cần chúng ta đến bệnh viện kiểm tra không?"
"Đừng căng thẳng, tôi cũng không chắc chắn, vì vậy tôi mới muốn hỏi." Tô Dung bình tĩnh nói, "Nhật ký của cô bé chỉ ghi chép lại một số hiện tượng quan sát được, thiếu sự phán đoán chủ quan, tôi nghĩ có nên đổi phương pháp điều trị, hoặc là gợi ý đôi điều."
Cái danh Đại học Q đã giúp cô tăng thêm không ít độ tin cậy, sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Tuyết gật đầu, an ủi Tôn Hạc Văn đang có chút lo lắng, sau đó trả lời: "Được, cô muốn nói chuyện bao lâu?"
"Không lâu đâu, chỉ mười phút thôi, cứ nói chuyện trong phòng Tiểu Vân là được." Tô Dung vừa nói vừa liếc nhìn Tôn Hạc Văn. Xem ra người này không hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của Vương Tuyết, thì ra thái độ vừa nãy của anh ta quả thực là có ẩn tình.
Nghe nói chỉ có mười phút, Vương Tuyết yên tâm hơn. Thấy vậy, Tôn Hạc Văn đành phải ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Vương Vân: "Chị này là người rất lợi hại, chị ấy muốn nói chuyện với con, được không?"
Vương Vân đứng đó không biểu lộ cảm xúc gì, một cô bé chín tuổi không biểu lộ cảm xúc gì trông khá đáng sợ. Cô bé cũng không phản đối, thấy Tôn Hạc Văn hỏi thì gật đầu đồng ý.
Tô Dung dẫn cô bé vào phòng, đóng cửa lại, bảo cô bé ngồi lên giường, sau đó hỏi: "Vừa nãy em cũng nghe thấy rồi đấy, chị đã đọc nhật ký của em, về vấn đề này, em có thấy khó chịu không?"
Cô bé ngồi trên giường, ngoan ngoãn lắc đầu, chậm rãi nói: "Nhật ký vốn dĩ là để cho người khác xem, chỉ cần ba mẹ đồng ý là được."
Rõ ràng đây là một suy nghĩ sai lầm, tuy nhiên, đối với một cô bé mắc chứng rối loạn nhân cách thì việc ba mẹ nói với cô bé như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Không sửa lại suy nghĩ này, Tô Dung chỉ hỏi: "Em có phải phát hiện ra bí mật của ba và anh trai không? Ý là điểm chung đó."
Vương Vân gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có, nhưng bí mật thì không thể nói ra."
Bí mật của người khác đúng là không nên nói ra, giữ bí mật là một thói quen tốt, Tô Dung không muốn làm hư trẻ con, nên nói: "Vậy chị hỏi một vài câu, em chỉ cần trả lời phải hoặc không là được, được không? Như vậy cũng không tính là em tiết lộ bí mật."