"Chị mất xà phòng nên chỉ có thể dùng sữa tắm, chị cũng đã nói rồi, tắm sữa tắm xong người sẽ rất trơn. Kết hợp với sàn nhà vốn đã trơn, lại dính nước thì rất dễ bị ngã. Bình thường ngã trong nhà vệ sinh thì chỉ đau một lúc, nhưng đằng này lại còn đặt cái giá để giày rất sắc nhọn." Cô nhún vai, "Vừa nãy tôi thử rồi, nếu chị ngã khi bước ra khỏi bồn tắm, dù ngã về phía nào thì đầu cũng có thể đập trúng vào giá để giày. Sau đó thì hoặc là bị đâm thủng một lỗ to, hoặc là bị cắt bay luôn cả đỉnh đầu."
Khi nói đến đây, có vẻ như Tô Dung đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô khẽ ho một tiếng: "Camera giám sát trong nhà các người tuy hỏng rồi nhưng bên ngoài vẫn còn. Có thể tìm ban quản lý kiểm tra camera, hẳn có thể tìm thấy bằng chứng Tôn Hạc Văn ném xà phòng ở gần cửa sổ hoặc gần cửa ra vào."
"Tôi không hiểu." Vương Tuyết hoàn toàn không thể tin, chị ta nghiến chặt răng, biện hộ cho chồng: "Nói nhiều như vậy, chẳng phải chỉ là đoán già đoán non của cô thôi sao? Có thể giá giày chỉ là trùng hợp mua, sàn nhà tắm thì không kịp mua thảm lau. Xà phòng... cho dù là anh ấy ném thì có thể chỉ muốn tôi giống như thói quen của bọn họ thôi. Hơn nữa anh ấy có lý do gì để giết tôi chứ?"
Câu cuối cùng mới là điểm khiến chị ta hoàn toàn không thể tin vào suy luận của Tô Dung, đứa trẻ không biết chị ta đang nuôi cả gia đình này cũng đành, chồng chị ta là người trưởng thành, sao có thể không biết chứ?
Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Dung đã hoàn toàn phá hủy phòng tuyến tâm lý của chị ta: "Tôi tìm thấy một hợp đồng bảo hiểm tai nạn trị giá lớn của chị trong gối của chồng chị, người thụ hưởng là chồng chị, Tôn Hạc Văn."
Vương Tuyết: “…."
Chị ta lại không phải Vương Vân mới chín tuổi, tất nhiên chị ta hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Mặc dù thực ra có thể dùng tốt bụng để giải thích. Nhưng nếu kết hợp với suy đoán trước đó của Tô Dung thì ngay cả Vương Tuyết rất tin tưởng chồng cũng nhận ra rằng anh ta rất có thể muốn giết người để lừa tiền bảo hiểm.
Và với số tiền bảo hiểm này, anh ta cũng không còn cần chị ta nuôi nữa.
"Tôi phải ra ngoài hỏi anh ta!" Cuối cùng, Vương Tuyết chấp nhận sự thật, đôi mắt đỏ hoe, tức giận muốn ra ngoài đối chất với chồng.
Nhưng Tô Dung đã ngăn chị ta lại, nói rõ những điều cần chú ý: "Tôi cần nhắc nhở chị, những việc Tôn Hạc Văn làm rất tinh vi, cho dù chị đã biết động cơ, thủ đoạn của anh ta nhưng chị cũng không thể báo cảnh sát. Bởi vì thực tế anh ta chỉ làm mất xà phòng trong nhà, mua một giá để giày mà thôi. Trái lại nếu như chị báo cảnh sát con trai mình, thì có thể sẽ bị bắt."
Ban đầu, Tôn Luân kinh ngạc vì ba mình cũng muốn giết Vương Tuyết khi, sau đó nghe câu này thì lập tức lại tỏ ra căng thẳng. Nhưng rất nhanh sau đó lại thả lỏng. So với ba mình, những gì cậu ta làm thực sự kém hơn nhiều. Chẳng qua cậu ta là trẻ vị thành niên được bảo vệ, dù sao mọi chuyện cũng chưa đến mức không thể cứu vãn, hẳn sẽ không có chuyện gì lớn.
Vương Tuyết đứng yên tại chỗ, rõ ràng có chút ngẩn người. Chị ta không hiểu tại sao gia đình hạnh phúc của mình lại đột nhiên trở thành như thế này. Những chuyện xảy ra trong một ngày này còn nhiều hơn cả những chuyện xảy ra trong một năm của chị ta.
Có lúc, chị ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ việc mời Tô Dung đến có phải là lựa chọn đúng hay không, nếu không có Tô Dung, chị ta sẽ không biết được những chuyện này.
Nhưng Vương Tuyết rất nhanh tỉnh táo lại, nếu không có Tô Dung, chị ta đã chết trong tay ba con họ mà không hay biết gì. Sẽ chẳng ai phát hiện ra sự thật, còn hai kẻ sát nhân kia sẽ nhận được một khoản tiền bảo hiểm lớn.
"Cảm ơn cô, tôi cũng không muốn báo cảnh sát. Thôi thì cứ thế đi, nếu lão Văn... Tôn Hạc Văn thừa nhận, tôi sẽ ly hôn với anh ta. Tiểu Loan để anh ta nuôi, còn Tiểu Vân tôi sẽ tự nuôi." Rõ ràng Vương Tuyết bây giờ rất mệt mỏi, chị ta im lặng xoa thái dương, cuối cùng đẩy cửa bước ra ngoài.
Thấy vợ rõ ràng là vừa khóc, Tôn Hạc Văn ngẩn người, vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: "Sao thế vợ? Tiểu Loan chọc giận em à? Đừng buồn nữa, lát nữa anh sẽ nấu cho em một bữa thịnh soạn, không cho nó ăn nhé?"
Nếu chỉ nhìn vào hành động bề ngoài của anh ta, bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ anh ta là một người chồng tốt. Ai mà ngờ được anh ta lại bày ra một kế hoạch ác độc muốn giết chết vợ mình như vậy?
Thực ra, Vương Tuyết vẫn chưa muốn tin vào phán đoán của Tô Dung, mặc dù lý trí chị ta đã biết rõ Tô Dung nói không sai, nhưng tình cảm thì khó lòng tin được, người chồng luôn yêu chiều chị ta, vậy mà sau lưng lại muốn giết chết chị ta.
Nhận thấy biểu cảm của chị ta không đúng, Tôn Hạc Văn cau mày: "Sao thế?"
"Anh muốn giết tôi, đúng không?" Vương Tuyết nói thẳng.
Tôn Hạc Văn ngẩn người, vô thức liếc nhìn Tô Dung, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc và buồn cười: "Hả? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư mà, anh giết em để làm gì?"
Vương Tuyết thở dài, kể lại những gì Tô Dung vừa nói. Cả hai đều là người lớn, những bằng chứng này đủ để họ phán đoán phải trái rồi. Vương Tuyết hỏi lại anh ta thêm lần nữa, chính là muốn xem anh ta còn lời giải thích nào khác không.
Trước lời nói rõ ràng như vậy, Tôn Hạc Văn cũng không thể nói rằng mọi chuyện chỉ là tình cờ. Nếu xét riêng từng việc như "ném xà phòng", "mua giá để giày", "mua bảo hiểm" thì anh ta đều có thể giải thích được.
Nhưng đằng này, ba chuyện đó lại bị phát hiện, còn bị liên kết lại với nhau, thì hoàn toàn là chứng cứ rõ ràng. Cho dù anh ta giỏi ăn nói đến mấy thì cũng không biết phải nói gì để giải thích được tất cả những điều này.