Nhìn biểu cảm của anh ta, Vương Tuyết cuối cùng cũng hết hy vọng, chị ta hỏi câu hỏi cuối cùng: "Em vẫn không hiểu, tại sao anh lại giết em? Em đối xử với anh không tốt sao?"
Vì đã bị phát hiện, Tôn Hạc Văn cũng không còn giả vờ nữa, anh ta bình tĩnh nói: "Em đối xử với anh rất tốt, nhưng giết em sẽ tốt hơn cho anh, anh không những có thể thừa kế tài sản của em mà còn có thể nhận được một khoản tiền bồi thường lớn, tại sao anh lại không làm chứ?"
Thấy thái độ của anh ta như vậy, Tô Dung nhíu mày, đột nhiên nói: "Nói mới nhớ, rối loạn nhân cách có thể di truyền."
Thái độ của Tôn Hạc Văn quá lạnh lùng, dù sao thì họ cũng là vợ chồng nhiều năm, số tiền 2 vạn tệ mà Vương Tuyết đưa cho anh ta mỗi tháng cũng không phải là ít. Cho dù là người ích kỷ nhất cũng không thể vô tâm đến vậy, vì thế Tô Dung mới đột nhiên nói ra câu này.
Cô vừa nói xong, Vương Tuyết trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Tôn Hạc Văn, trong lòng chị ta xuất hiện một suy nghĩ kinh hoàng.
Quả nhiên, Tôn Hạc Văn gật đầu: "Đúng vậy, anh cũng bị rối loạn nhân cách."
"Thảo nào, thảo nào em thấy khi anh biết Tiểu Vân bị rối loạn nhân cách, anh không hề tỏ ra mất bình tĩnh, ngược lại thái độ còn có chút kỳ lạ." Vương Tuyết lẩm bẩm, những nghi ngờ từng ẩn sâu trong ký ức lại được khơi dậy, lần này cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Nói xong, chị ta không nhịn được cười tự giễu, cười đến thê lương: "Em thế mà lại kết hôn với một người vô cảm, còn ngây thơ tự cho rằng chúng ta rất yêu nhau."
Nhìn chị ta như vậy, Tôn Hạc Văn lại không có phản ứng gì. Anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách từ nhỏ, vì là trẻ mồ côi nên cũng không có ai hướng dẫn đúng đắn, đến bây giờ thì đã hình thành nên tính cách chỉ quan tâm đến bản thân như thế này.
Anh ta lạnh lùng nói: "Vậy em định làm thế nào? Ly hôn à? À, em nên biết rằng báo cảnh sát bắt anh là vô ích đúng không?"
Câu nói này một lần nữa kích thích Vương Tuyết, chị ta hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt trên khóe mắt, kiên quyết nói: "Ly hôn. Con trai sẽ ở với anh, con gái..."
Sau khi nói xong, chị ta hơi do dự. Vương Tuyết vốn muốn giành quyền nuôi con gái, nhưng sau khi biết chồng mình cũng mắc chứng rối loạn nhân cách, chị ta bắt đầu do dự.
Chị ta sợ con gái cũng giống như chồng mình, không có tình cảm, sau khi nuôi nấng vất vả bấy lâu, cuối cùng lại chẳng được gì. Thực tế là hiện tại, chị ta gần như đã mất hết tình cảm.
Đắn đo một lúc, cuối cùng chị ta vẫn quyết định theo kế hoạch ban đầu: "Con gái thuộc về tôi, anh phải ra đi tay trắng."
"Tôi không có ý kiến về việc phân chia con cái, nhưng tôi không đồng ý ra đi tay trắng. Chúng ta ly hôn trong hòa bình, tài sản nên được chia đôi." Tôn Hạc Văn đẩy cặp kính, nói ra lời làm người buồn nôn.
Nghe thấy anh ta có thể nói ra những lời trơ tráo như vậy, Vương Tuyết cảm thấy đầu óc choáng váng. Chị ta vô thức lùi lại một bước, dựa vào tường, một tay ôm ngực hít thở sâu, như thể giây tiếp theo sẽ ngất đi vậy.
"Ồ wow." Tô Dung vỗ tay, "Thật sự là trơ tráo đến mức không biết xấu hổ rồi."
"Cảm ơn lời khen." Tôn Hạc Văn hoàn toàn không quan tâm đến sĩ diện, anh ta thực sự rất tức giận với người đã phá hỏng kế hoạch của mình, anh ta đã lên kế hoạch cho mọi thứ, ai mà ngờ được nửa đường lại xuất hiện một kẻ phá rối. Nhưng may mắn là kế hoạch của anh ta đủ thông minh, cũng đã phòng ngừa trước. Cho dù bây giờ bị phát hiện, họ cũng không thể làm gì được anh ta.
Tô Dung cong môi, nếu như tội phạm ở thành phố H nhìn thấy vẻ mặt này của cô, chắc chắn sẽ nhận ra điều chẳng lành.
Đáng tiếc Tôn Hạc Văn không biết điều đó, anh ta còn đắc ý vì mình đã suy nghĩ chu toàn. Tất nhiên trước khi làm việc gì, anh ta cũng đã nghĩ đến, nếu Vương Tuyết phát hiện ra sự thật, mình sẽ phải làm thế nào. Chỉ cần chia được một nửa tài sản, anh ta có thể tiếp tục phung phí một thời gian, cho đến khi tìm được một người khác để lừa.
Với kế hoạch hoàn hảo mà anh ta đã thiết kế, mặc kệ thành công hay thất bại, họ cũng không thể tìm ra được một chút bằng chứng nào. Bởi vì mọi thứ chỉ là "trùng hợp" mà thôi.
"Anh rất hiểu Vương Tuyết." Tô Dung mỉm cười nói, chậm rãi lấy ra một chiếc bút ghi âm lóe lên ánh sáng màu đỏ từ trong túi, "Nhưng đáng tiếc là anh không hiểu tôi."
---
Bỏ qua tiếng khóc than nỉ bên tai, Tô Dung quay đầu nhìn Vương Tuyết đang đôi mắt đỏ hoe mặt không cảm xúc, lắc điện thoại trong tay: "Đừng quên chuyển số tiền còn lại cho tôi."
Nói xong, cô quay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại cho họ. Cô không lo Tôn Hạc Văn sẽ giết người, vì anh ta là người lý trí.
Anh ta chỉ cần cầu xin Vương Tuyết, ly thân là lựa chọn tốt nhất. Kể cả không cầu xin được, Vương Tuyết vẫn báo cảnh sát, thì anh ta cũng chỉ giết người bất thành. Hơn nữa, có thể sẽ điều chỉnh thành "tình tiết nhẹ", phạt ba năm trở lên.
Nhưng nếu anh ta thực sự giết người, thì sẽ bị quy vào tội cố ý giết người. Có lời khai và ghi âm của cô, hoàn toàn là tình tiết nghiêm trọng, có thể bị kết án tử hình hoặc tù có thời hạn từ mười năm trở lên.
Bản án ba năm tù nghe thì đáng sợ, nhưng so với mười năm thậm chí tử hình thì không đáng sợ như vậy. Tôn Hạc Văn không có tình cảm, đủ lý trí, anh ta biết lựa chọn nào có lợi nhất cho mình, vì vậy sẽ không giết người.
Nhớ lại những kiến thức về pháp luật này, Tô Dung như nghe thấy giọng nói của Bạch Liễm khi nghiêm trang đọc thuộc lòng điều luật lúc trước.
Thực ra cô luôn cảm thấy Bạch Liễm và luật pháp không mấy ăn nhập, dù sao thì anh không phải người chính nghĩa, tuân thủ quy củ. Nhưng bây giờ cô lại thấy, Bạch Liễm quả thực hợp làm luật sư. Mặc dù anh không có mấy lòng chính nghĩa, nhưng sinh ra đã đủ kiên định, cũng đủ giỏi ăn nói.