Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 651

Chương 651 -
Chương 651 -

Nhưng mà họ lại không có một ai quay lại, thậm chí còn không nói một câu. Điều này càng chứng minh những gì Tô Dung vừa nói - họ đi nhầm đường rồi.

Nghe thấy tiếng hét của cô, Lam tiểu thư lập tức lộ vẻ căng thẳng, vội hỏi: "Sao vậy? Đi về phía bên trái là sai à?"

Lúc đó, người đưa ra phán đoán nên đi theo hướng nào chính là cô ấy, bây giờ có người phản bác, cô ấy đương nhiên sẽ căng thẳng.

"Quản gia đang chơi trò chơi chữ với chúng ta." Khi nói ra câu này, sắc mặt của Tô Dung không được đẹp lắm.

Cô cũng là khi nhìn thấy kiểu dáng của cầu thang chia nhánh này, thì mới đột nhiên nhận ra vấn đề này.

Vị trí ngã ba đường, hai cầu thang song song với nhau. Theo hai cầu thang nhìn vào bên trong, chỉ sau vài bậc thang nữa là sẽ phải rẽ. Ở cầu thang bên trái rẽ phải, ở cầu thang bên phải rẽ trái, nhìn rất kỳ lạ.

Lúc đó, quản gia đã giới thiệu về cầu thang như sau:

"Cầu thang bên trái nhất có thể đến được tòa nhà ký túc xá."

"Cầu thang ở giữa có thể lên phòng ăn ở tầng hai."

"Rẽ phải là tòa nhà ký túc xá của người giúp việc, xin đừng bước vào."

Nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ thấy không đúng. Bên trái và ở giữa, ông ta đều cố tình nhấn mạnh cầu thang thế này thế kia, còn đến bên phải thì ông ta lại không nhắc đến cầu thang.

Vậy thì có khả năng, bên phải ở đây không phải là cầu thang bên phải trong đại sảnh ở tầng một?

Nếu nói điểm này cũng hoàn toàn hiểu được, có thể bỏ qua, thì còn có một điểm nữa là không thể giải thích được.

Từ "Rẽ phải", không thực sự phù hợp khi dùng để mô tả tầng trên của lâu đài. Ba cầu thang ở tầng trên gần như song song với nhau, khi đi lên đến phần chuyển hướng, chúng gần như hoàn toàn gấp lại, không có khái niệm "rẽ trái" hay "rẽ phải". Ít nhất là người bình thường sẽ không nói như vậy, ngay cả khi muốn lược bỏ, họ cũng chỉ nói "bên phải là ký túc xá của người hầu".

Vậy nếu "rẽ phải" mà quản gia nói không phải là cầu thang bên phải của sảnh tầng trệt, thì đó có thể là ở đâu?

Chỉ có thể là vị trí hiện tại, cầu thang rẽ phải sẽ dẫn đến ký túc xá của người hầu.

Và cầu thang rẽ phải chính là cầu thang bên trái mà những người kia đã chọn lúc nãy.

Vì vậy, Tô Dung mới nói rằng họ đã chọn sai.

Bẫy chữ này quả thực đủ hiểm, nếu không tận mắt nhìn thấy hướng đi của tầng lầu rất kỳ lạ, có lẽ Tô Dung cũng chẳng phát hiện ra vấn đề, bằng không vừa nãy khi Lam tiểu thư nói, cô đã phản bác rồi.

Cô kể lại logic này một cách đơn giản, một số người nghe xong thì mặt mày bối rối, còn một số ít người khác thì vừa bừng tỉnh vừa tỏ ra không tin nổi.

Không trách họ kinh ngạc như vậy, chủ yếu là vì những gì Tô Dung nói quá khó tin. Bẫy chữ của quản gia bị ẩn núp khó đến mức không ai để ý tới. Ngay cả Tô Dung lúc này nhắc lại lời của quản gia, cũng chỉ có số ít người được khơi gợi lại trí nhớ, còn nhiều người thậm chí còn nghi ngờ không biết Tô Dung có nhớ nhầm không, nghĩ nhiều quá rồi.

Tô Dung nhún vai: "Vừa nãy tiếng tôi gọi, các người cũng nghe thấy rồi đấy, đến giờ mà đám người kia vẫn chưa trả lời, e là xảy ra chuyện rồi."

Quả thật là như vậy, cầu thang vốn là không gian kín, tiếng động ở đây rất dễ truyền đi. Với âm lượng vừa nãy của Tô Dung, dù họ có đi thêm ba tầng nữa chắc chắn cũng nghe thấy, thế nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy ai quay lại.

Có bằng chứng thực tế, mặc kệ có hiểu hay không, tóm lại là mọi người đều tin ngay vào phán đoán của Tô Dung. Lam tiểu thư là một trong số những người hiểu, sắc mặt càng trắng bệch, vẻ mặt còn sợ hãi: "Cái bẫy này quá hiểm rồi, ai mà phát hiện ra chứ!"

Nói rồi, cô ấy nhìn Tô Dung với vẻ tha thiết: "Cô gái này, cô tên tên gì vậy? Chốc nữa chúng ta có thể đi cùng nhau không?"

Chẳng trách mọi người đều muốn hợp tác với những người giỏi, đặc biệt là ở nơi nguy hiểm đến tính mạng như thế này.

Nhưng Tô Dung cũng không coi thường Lam tiểu thư này chỉ vì cô ấy đã phạm sai lầm khi đưa ra phán đoán trước đó. So với những người thậm chí còn không hiểu được lời giải thích vừa rồi của cô thì Lam tiểu thư đã nổi bật hơn hẳn.

Cũng giống như khi phải lập đội, cô chỉ muốn hợp tác với những người ít nhất cũng hiểu được lời giải thích của mình. Nếu không, cô không những phải phán đoán nguy hiểm mà còn phải giải thích lý do nhiều lần, thậm chí đối phương còn có thể phản bác cô vì không hiểu những gì cô nói. Nếu như vậy thì cô thà chỉ hợp tác với Tạ Kha Kha.

Hai người vừa trao đổi số phòng vừa đi về phía cầu thang bên phải. Lam tiểu thư ở phòng 208, cùng tầng với cô.

Thấy Tô Dung không có ý định tiếp tục nói về chuyện này nữa, Tạ Kha Kha kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Thế còn những người đi nhầm đường thì sao?"

Không phải cậu ta thánh thiện, dù sao thì sau khi trải qua nhiều lần quái đàm quy tắc, ngay cả Tạ Kha Kha cũng đã có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết. Cậu ta chỉ cảm thấy sợ hãi, phần lớn mọi người sẽ không phát hiện ra cái bẫy đó đi? Nếu không có Tô Dung, chẳng phải hơn năm mươi người bọn họ sẽ bị xóa sổ hết sao?

Hành động của cậu ta khiến những người chú ý đến không khỏi giật giật khóe miệng, một gã to con lại đi kéo tay áo của một cô gái nhỏ nhắn, còn thì thầm to nhỏ. Sự tương phản này khiến người khác khó mà không chú ý.

Tô Dung không cảm thấy gì cả, cô biết dưới bộ râu quai nón kia chính là Tạ Kha Kha, cô đã quen với những hành động thường ngày của Tạ Kha Kha rồi, cho nên rất bình tĩnh trả lời: "Có lẽ là không, vào ký túc xá của người giúp việc có thể sẽ chết, nhưng không phải là nhất định sẽ chết."

Bình Luận (0)
Comment