Hơn nữa cô ước tính mức độ nguy hiểm sẽ không quá lớn, nếu những người đó thông minh một chút, nhanh chóng nhận ra rằng mình đã đi nhầm đường thì khả năng sống sót vẫn rất cao.
"Hả? Tại sao?" Tạ Kha Kha lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi người cũng dựng tai nghe ngóng, bọn họ không nhất định có thể nghe hiểu, nhưng nghe nhiều thì cũng có thể mở mang kiến thức.
Còn Lam tiểu thư thì có vẻ hiểu được phần nào ý của Tô Dung muốn nói: "Ý cô là, vì cái bẫy này quá khó phát hiện nên dễ phá vỡ sự cân bằng của quy tắc quái đàm."
Là một điều tra viên có chút kinh nghiệm, cô ấy cũng có đôi chút tâm đắc về vấn đề công bằng trong quy tắc quái đàm.
"Đúng vậy." Tô Dung gật đầu khen ngợi, "Nếu bên kia thực sự là đường chết, thì trong quy tắc sẽ nhắc nhở chúng ta. Ngay ở trong sổ quy tắc không có, thì chắc chắn sẽ có lời nhắc nhở ở những nơi khác. Chứ không phải để chúng ta chỉ dựa vào ngôn từ của quản gia để phán đoán."
Đây chính là vấn đề cân bằng về độ khó, để công bằng, quái đàm quy tắc sẽ không cho phép xuất hiện một mối nguy hiểm phá vỡ sự cân bằng như vậy. Tất nhiên, điều này cũng chỉ có nghĩa là mối nguy hiểm sẽ không gây chết người hoàn toàn mà thôi.
"Hỏi nhiều như vậy, xem ra là không hề cảm thấy tội lỗi vì đã hại người khác đúng không."
Không biết là ai lẩm bẩm một câu như vậy, mặc dù nói là "lẩm bẩm", nhưng trong không gian nhỏ như vậy, một chút âm thanh cũng có thể bị khuếch đại rất lớn, câu nói này truyền đến tai từng người một cách rõ ràng.
Trong phút chốc, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, đều biết lời này đang nói đến Lam tiểu thư.
Đa số những người thông minh đều khôn ngoan chọn cách im lặng, lặng lẽ quan sát những người khác, đặc biệt là phản ứng của Lam tiểu thư. Còn một số ít những người không biết nhìn sắc mặt, thì lại thật sự bắt đầu thảo luận.
Lam tiểu thư là người ở tâm điểm dư luận, sắc mặt hơi chùng xuống, nói to: "Tôi đã nói từ sớm rồi, tôi chỉ đưa ra lời khuyên. Lúc đó, các người không nói gì, cũng không ai phản bác tôi, vậy tôi có thể nói, mỗi người các người đều đã hại họ không?"
“Nhưng dù sao người quyết định cuối cùng là cô." Lại có một tiếng than phiền nhỏ phát ra từ đâu đó.
Lam tiểu thư lạnh lùng cười: "Ở phía sau lẩm bẩm cái gì đó? Nếu anh có lý chẳng sợ, thì đứng ra nói chuyện với tôi! Chẳng lẽ nếu tôi không nói gì các người sẽ không đi à? Tôi nói lại lần nữa, nếu có can dám thì đứng ra trước mặt tôi nói chuyện đàng hoàng , đừng lẻn tránh dưới đó như kẻ hèn nhát!"
Như cô ấy nói, cô ấy không bao giờ cảm thấy lương tâm vì vấn đề này, hoặc trách móc chính mình. Ngay cả khi không có cô ấy, nhóm người đó vẫn sẽ chọn con đường bên trái. Ngay cả khi những người đó chết hết, không thể đổ lỗi cho cô ấy.
Tô Dung rất ủng hộ thái độ của Lam tiểu thư.
Khi đã giao phó việc quan trọng như vậy cho người khác, thì đừng trách họ chọn sai. Rốt cuộc là do mình tự tay giao quyền lực cho người khác, vậy thì hậu quả phải tự chịu . Hơn nữa, nhóm người này từ đầu đã chọn con đường bên phải, có hoặc không có Lam tiểu thư cũng không ảnh hưởng đến khả năng nhận biết sự thật của họ. Đổ hết mọi lỗi lầm cho Lam tiểu thư thật vô lý.
"Quan tâm họ làm gì?" Cô dùng thái độ chứng minh thái độ của mình, "Đừng để ý những phế vật chỉ biết sủa bậy dưới cống."
Mới vừa rồi cô là người duy nhất phát hiện ra bẫy, đã thành công trong việc giành được sự tôn trọng của tất cả mọi người. Lúc này thấy cô tỏ thái độ, không còn ai lên tiếng nữa. Còn vài người sau khi thấy thái độ của Tô Dung cũng đứng ra bảo vệ Lam tiểu thư, nhưng không ai để ý đến họ.
---
Lên lầu hai theo cầu thang bên phải, đúng là phòng ký túc xá dành cho du khách. Mọi người nhanh chóng tìm được phòng của mình, phòng 222 nằm gần như ở cuối hành lang, cả tầng chỉ có 24 phòng.
Tô Dung liếc sang Tạ Kha Kha ở phòng 223 bên cạnh, nhấn mạnh: "Mười một giờ năm mươi tập trung ở cửa."
Nói xong, cô quẹt thẻ mở cửa, bước vào.
Phòng ký túc xá dành cho du khách là phòng đơn, bên trong có một nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh tuy đóng, nhưng qua lớp kính mờ, có thể thấy bên trong đang bật đèn. Giường đôi được đặt ngay ngắn ở vị trí có thể nhìn thấy ngay khi đẩy cửa vào. Trong phòng có một ô cửa sổ hình vuông rất nhỏ, thậm chí còn kéo rèm.
Bên giường có một tủ đầu giường, đối diện là tivi. Bên cạnh tivi có một chiếc bàn, trên bàn bày một ít đồ ăn nhẹ và hoa quả, trông giống hệt phòng khách sạn thông thường.
Thiết kế thiên về cuộc sống hàng ngày như thế này rất dễ khiến những người mới chưa quen với quái đàm quy tắc hoặc trải qua một hoặc hai lần, mất cảnh giác trong phòng.
Tô Dung thành thạo kiểm tra ngăn kéo dưới tủ đầu giường, không ngoài dự đoán, cô tìm thấy một tờ giấy quy tắc ở đó. Nhưng lần này, quy tắc có đôi chút đặc biệt.
Cấm mở rèm cửa sau 23 giờ.
Cấm bất kỳ người giúp việc nào vào phòng.
Cấm bật TV.
Cấm tắt đèn nhà vệ sinh.
Cấm ăn đồ ăn xuất hiện trong phòng.
Tổng cộng có năm quy tắc, trong đó chỉ có điều đầu tiên là sai. Nhìn qua thì quy tắc này rất đơn giản, chỉ có một điều sai. Nhưng điều sai đó lại gần như không thể phát hiện ra. Bảy phần thật ba phần giả chính là thủ pháp cao siêu nhất của lời nói dối, rõ ràng phần quy tắc này đã nắm bắt được cốt lõi bên trong.
Tô Dung kéo rèm lên trước, tiện tay mở luôn cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài là sân sau của trang viên, nơi không thể nhìn thấy từ cổng lớn. Đầu tiên đập vào mắt là một cánh đồng rộng lớn, có những phần trồng cây, có những phần thì trống không.