Giữa cánh đồng có một ngôi nhà nhỏ, có vẻ là nơi để mọi người nghỉ ngơi. Không xa là một ngôi nhà gỗ lớn hơn và sang trọng hơn, trước cửa nhà có đặt hai thùng rượu.
Có phải là hầm rượu không? Tô Dung vừa suy nghĩ vừa kéo rèm lại. Quy tắc thứ nhất là sai, quái đàm quy tắc này không muốn họ mở rèm cửa vào ban đêm. Nói cách khác, ban đêm nhìn qua cửa sổ này, có thể phát hiện ra manh mối gì đó.
Quy tắc không cho người giúp việc vào phòng khá là thú vị.
Lúc đầu, Tô Dung dựa theo quy tắc thứ chín của hướng dẫn du khách [Cảnh giác với bất kỳ người giúp việc nào chủ động bắt chuyện và báo cho quản gia.], cô phân tích người giúp việc có thể thuộc phe điều tra viên. Nhưng giờ thì có vẻ như phân tích này phải bị gạch bỏ rồi.
Có lẽ người giúp việc có thể giúp đỡ điều tra viên, nhưng họ chắc chắn không thuộc phe điều tra viên. Thậm chí trong một số trường hợp nhất định, họ còn có thể gây nguy hiểm cho điều tra viên.
Quy tắc thứ ba khiến Tô Dung hơi thất vọng, cô còn đang hy vọng có thể thu thập được một số thông tin qua tivi, thế mà con đường này đã bị chặn mất rồi.
Quy tắc thứ tư không có vấn đề gì, Tô Dung cũng không đến nỗi rảnh rỗi mà đi tắt đèn đột ngột. Nhưng cô rất tò mò về một điều, nếu như lâu đài mất điện, đèn tự tắt thì có vi phạm quy tắc không, từ đó có gây ra nguy hiểm không?
Quy tắc cuối cùng của phần quy tắc này thì theo Tô Dung thấy, là để cho điều tra viên biết quy tắc thứ năm của hướng dẫn du khách [Thức ăn trong biệt thự rất ngon, chúng đều được chuẩn bị cho du khách.] là sai.
Bởi vì theo quy tắc thứ năm của hướng dẫn du khách thì mọi thức ăn đều có thể ăn, nhưng thức ăn trong phòng thì lại không được phép ăn. Như vậy là đủ để chứng minh rằng quy tắc này có vấn đề rồi. Nghĩ nhiều hơn một chút, tự nhiên sẽ thận trọng trong ăn uống, cố gắng chỉ ăn thức ăn trong phòng ăn đã xác định là an toàn.
Ngồi trên giường, trước tiên Tô Dung lấy [Gương cô gái tự luyến] ra, liếc nhìn khuôn mặt của mình trong quái đàm quy tắc này.
Ở chỗ này, cô có khuôn mặt rất bình thường, nhưng hơi trẻ con một chút, nhìn trẻ hơn cả cô ngoài đời.
Khó trách lúc ấy Tạ Kha Kha kéo tay áo của cô, vẻ mặt của những người khác lại kinh ngạc như vậy. Đúng là có chút cảm giác hổ lớn ngửi hoa tường vi.
Cô không nhịn được mà cười, sau đó lấy 【Thánh giá chữ thập bảo vệ】, 【Vòng tay phỉ thủy chính nghĩa】, 【Nhẫn cảnh tỉnh】đeo lên, sau đó giấu 【Xẻng phệ linh】 vào trong tay áo.
Sau khi làm xong mọi việc, Tô Dung đột nhiên nhận ra mình đã có rất nhiều đạo cụ quái đàm. Cô bỗng có cảm giác mình đã làm việc chăm chỉ trong suốt thời gian qua.
Nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, bây giờ là mười một giờ rưỡi sáng, còn mười phút nữa là đến giờ tập hợp. Tô Dung vươn vai, đi về phía nhà vệ sinh.
Lần thành lập đội trước đó mất quá nhiều thời gian, sau đó lại xảy ra chuyện trên cầu thang, khiến thời gian nghỉ ngơi của bọn họ không còn nhiều. May mắn thay, vốn dĩ cũng không có gì cần nghỉ ngơi, bây giờ Tô Dung chỉ muốn ăn tối rồi đi xem hoạt động làm ruộng là như thế nào.
Đi vệ sinh xong, cô ngồi trên giường vài phút. Thấy thời gian đã đến, Tô Dung bước ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải lão Mã thấp béo ở phòng bên cạnh.
Vì hành động trước đó của cô, bây giờ lão Mã rất kính trọng cô. Ngay khi thấy Tô Dung bước ra, anh ta lập tức kể hết những điều mình phát hiện được, với hy vọng nhận được sự giúp đỡ: "Lúc nãy tôi tìm thấy một tờ giấy ghi quy tắc trong phòng."
"Tôi cũng thấy rồi." Tô Dung lướt qua tờ giấy quy tắc mà anh ta đưa ra, thấy không có gì khác với của mình nên ra hiệu cho anh ta tự cất đi. Mặc dù hành động có vẻ lạnh nhạt, nhưng cô vẫn mỉm cười, tận dụng lợi thế của khuôn mặt này
Thấy cô không có ý định nói thêm gì, nhưng bộ dạng rất thân thiện, lão Mã chủ động thăm dò: "Tôi thấy cả năm điều luật này đều rất đúng, đúng không?"
Nội dung hướng dẫn cho khách du lịch quá dài, lão Mã tự biết mình nên không muốn làm phiền Tô Dung giải thích toàn bộ cho anh ta. Tất nhiên, với hiểu biết của mình, anh ta cũng không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy, Tô Dung có thể nắm bắt được nội dung gì từ những quy tắc đó, hoặc phán đoán đúng sai.
Nhưng quy tắc trong phòng vẫn có thể hỏi, dù sao thì chỉ có năm điều.
"Chắc là không có vấn đề gì." Tô Dung lắc đầu, "Tuân thủ là được."
Mặc dù cô biết quy tắc đầu tiên là sai, nhưng thứ nhất là cô không thể giải thích tại sao mình lại biết, thứ hai là ngay cả khi quy tắc này là sai thì cũng không gây ra tác hại gì.
[Cấm mở rèm cửa sau mười một giờ đêm] Phủ định của quy định này là "có thể mở rèm cửa sau mười một giờ đêm", chứ không phải "phải mở rèm cửa."
Mà nếu theo phán đoán trước đó của Tô Dung thì việc mở cửa sổ sau mười một giờ đêm có thể thu được một số manh mối. Vậy thì manh mối này một người có được thì những người khác cũng sẽ biết, hoàn toàn không cần phải nói cho đối phương biết.
Thấy cô cũng có phán đoán giống mình, lão Mã lập tức vui vẻ. Lúc này Vương Kiệt và Tạ Kha Kha vừa đúng lúc cùng mở cửa, nhìn thấy nụ cười trên mặt lão Mã, Vương Kiệt liền hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"
Chuyện này không có gì phải giấu giếm, nhưng lão Mã vẫn liếc nhìn Tô Dung trước, thấy cô không phản đối, anh ta mới trả lời: "Vừa rồi chúng tôi thảo luận một chút về các quy tắc trong phòng, tôi và... Tiểu Nhất đều thấy không có vấn đề gì."
Khi nhắc đến tên Tô Dung, rõ ràng anh ta có chút chần chừ. Dù sao thì cái tên đó có vẻ hơi giả .
Còn Tạ Kha Kha thì như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ta mở to mắt nhìn Tô Dung: "Cô..."
Tô Dung vui vẻ nhìn cậu ta, dù trên mặt chỉ là biểu cảm mỉm cười bình thường, nhưng cô thực sự cảm thấy vui vẻ. Không uổng công cô cố tình dùng cái tên "Tiểu Nhất" này, cuối cùng cũng khiến Tạ Kha Kha nhớ ra.
Quả nhiên, Tạ Kha Kha kéo Tô Dung lại, dưới ánh mắt tò mò của hai người kia, cậu ta quay lưng về phía họ và dùng miệng tạo ra khẩu hình "Cà Phê."
Tô Dung bình tĩnh gật đầu, sau đó cô thấy đôi mắt của đối phương đột nhiên sáng lên, miệng nở một nụ cười thật tươi. Thật ra thì, khoảnh khắc đó cô thực sự tưởng tượng ra sau lưng cậu ta có một cái đuôi đang điên cuồng vẫy.
"Tôi thật sự là gặp cô ở rất nhiều quái đàm quy tắc!" Tạ Kha Kha kích động nói, hoàn toàn không nhận ra Tô Dung rõ ràng là quen cậu ta, "Ở vườn bách thảo đó, còn có thành phố động vật nữa, tôi còn dựa vào ánh hào quang của cô để trở thành một điều tra viên tinh anh."
Tất nhiên, khi nói những điều này, cậu ta đã đặc biệt kéo Tô Dung vào phòng, đóng cửa lại rồi mới nói. Ngay cả Tạ Kha Kha cũng hiểu rõ những chuyện này không thể để người khác biết được.
"Là như vậy sao... Vậy lát nữa chúng ta cùng đi nhé?" Tô Dung cười nói ra lời mời
Trên thực tế, ấn tượng của Tạ Kha Kha về Tô Dung vẫn dừng lại ở thời điểm cô là "Tiểu Nhất’ trong quái đàm vườn bách thảo. Lúc đó cô tỏ ra rất lạnh lùng, kiệm lời, không ngờ bây giờ lại trở thành một cô gái rạng rỡ, điều đó thực sự khiến Tạ Kha Kha có chút không thích ứng.
Tuy nhiên, khi được mời, cậu ta vẫn rất vui vẻ, gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên là phải đi cùng rồi!"
Sau khi trò chuyện đơn giản, hai người lại cùng nhau đi ra ngoài. Mặc dù lão Mã và Vương Kiệt rất tò mò về những gì họ vừa nói sau lưng mình, nhưng bọn họ rất hiểu chuyện nên không hỏi.
Suy nghĩ đến thiết lập nhân vât, Tô Dung cười chủ động giải thích: "Chúng ta từng gặp nhau trong một quái đàm quy tắc."
"Trời ơi, thật trùng hợp!" Lão Mã trợn to hai mắt. Mặc dù anh ta chỉ trải qua một quái đàm quy tắc, nhưng anh ta cũng biết việc có thể gặp nhau trong quái đàm quy tắc là điều khó khăn như thế nào.
Mặc dù tỷ lệ điều tra viên rất ít so với tổng dân số, nhưng vì dân số loài người rất lớn, nên thực ra điều tra viên không phải là hiếm. Xác suất hai người quen có thể gặp nhau trong cùng một quái đàm quy tắc, ít nhất là 1/100.
Mà biểu cảm của Vương Kiệt lại có phần u ám, anh ta ý thức được Tô Dung chắc chắn sẽ lập nhóm với Tạ Kha Kha. Xét cho cùng, cả hai đều là người có kinh nghiệm, lại quen biết nhau từ trước, không có lý do gì để không đi cùng nhau. Bọn họ đã có hai người, rất có thể sẽ không dẫn theo những người không có kinh nghiệm như anh ta và lão Mã. Nếu là như thế, anh ta và lão Mã rất có thể sẽ bị bỏ rơi.
Theo lẽ thường, anh ta cũng có thể lập nhóm với lão Mã, nhưng Vương Kiệt che giấu việc mình chỉ trải một quái đàm quy tắc, chính là để lập nhóm với những nhân viên điều tra giỏi! Đương nhiên anh ta không cam lòng chỉ có thể cùng lão mã, một người mới giống như mình.
Mặc dù trước đó Lam tiểu thư nói mọi người có thể đi cùng nhau, như vậy sẽ an toàn hơn. Nhưng theo quan điểm của Vương Kiệt, để khám phá bản đồ, sớm muộn gì họ cũng phải chia nhau ra, có một người đồng hành ổn định và giỏi giang là rất quan trọng.
Xem ra lúc ăn tối ở căng tin lát nữa phải trò chuyện nhiều hơn với những người khác. Anh ta nghĩ.
Trong lúc họ nói chuyện, những người khác trong hành lang cũng đã đi ra. Lam tiểu thư nhìn trái nhìn phải, rồi cất tiếng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta cùng đến phòng ăn nhé?"
"Không cần đợi những người khác nữa sao?" Một cô gái hỏi.
Lam tiểu thư nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mình: "Bây giờ là mười một giờ năm mươi lăm. Chúng ta đợi đến đúng mười hai giờ, rồi cùng nhau xuất phát, được không?"
Ăn trưa không yêu cầu phải có mặt đúng giờ, thậm chí không đến cũng được. Nếu muốn ăn cơm, chỉ cần dành đủ thời gian ăn là được.