Đúng là trong trang viên có khá nhiều dê, nhưng làm sao chúng lại vào được xưởng rượu? Ít nhất là khi Bình ca ở trong xưởng rượu, anh ta không thấy có con dê nào ở gần đó.
Tô Dung lập tức hiểu ý anh ta: "Anh nghi ngờ cách ủ rượu của xưởng rượu có liên quan đến dê?"
Nếu có lý do gì khiến dê phải vào xưởng rượu, thì việc lông dê xuất hiện trong xưởng rượu là điều dễ hiểu.
"Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi đang nghĩ là dùng lông dê để làm gì." Bình ca trả lời. Anh ta thấy rằng ý tưởng dùng cả con dê để làm gì đó vẫn quá cấp tiến, chủ yếu là nếu dùng cả con dê thì tại sao lại rụng lông? Vì vậy, có khả năng hơn là dùng lông dê để làm gì đó.
Bữa tối hôm nay cũng diễn ra trong hòa bình một cách bất ngờ, không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Thậm chí giữa chừng cũng không có người chết, khiến mọi người đều có cảm giác bất an.
Khi ăn tối xong là hơn bảy giờ, Tô Dung nhìn quanh đại sảnh, giọng trở nghiêm nghị nói: "Tính đến thời điểm hiện tại, tổng cộng có bốn mươi bốn người đến ăn tối."
Thời gian ăn tối đã trôi qua hơn nửa, lẽ ra dù có điều tra viên nào muốn điều tra thêm một lúc nữa thì giờ cũng nên đến ăn tối rồi. Nhưng tổng cộng chỉ có 44 điều tra viên đến đây, rất có thể chín điều tra viên còn lại đã tử vong.
Trong chín người này, có hai người đã chết ngay từ đầu, có hai người mất tích, có thể được coi như đã chết.
Vậy thì năm người còn lại ở đâu?
Nghe Tô Dung báo số, lão Mã trợn tròn mắt, nuốt nốt miếng thịt cuối cùng, kinh ngạc nói: "Cô đếm từ lúc nào thế?"
"Từ lúc tôi bước vào." Tô Dung nhún vai, các điều tra viên không thể bỏ lỡ thời gian ăn tối, như vậy đây chính là thời điểm thống kê số lượng người tốt nhất. Cô muốn xác nhận số người còn sống hiện tại nên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
"Không ngờ lại có nhiều người chết không rõ nguyên nhân như vậy ?" Mấy người không khỏi nhíu mày, nơi nguy hiểm mà quái đàm quy tắc này biểu hiện ra, thật ra chỉ có ký túc xá người giúp việc và cánh đồng lúa mì.
Mà theo như họ biết, tổng cộng chỉ có hai người chết ở hai nơi này, thậm chí nhờ có sự giúp đỡ của Tô Dung và những người khác mà không có ai chết ở cánh đồng lúa mì.
Vậy thì bảy người còn lại rốt cuộc đã chết ở đâu?
"Trong số những người mất tích có ai mà các người quen biết không?" Tô Dung hỏi.
Số lượng người của quái đàm quy tắc này rất đông, cộng thêm cô lại không thích trò chuyện với người khác, cho nên thật ra không quen biết bao nhiêu điều tra viên.
Nhưng những người khác thì chưa chắc, biết đâu trong số những người mất tích lại có người quen của họ?
Cô gái thắt tóc bím giơ tay: “Tôi quen một người không xuất hiện tại chỗ này.”
Mặc dù có tổng cộng có hơn năm mươi người trong quái đàm quy tắc này, cô ấy chỉ quen biết một số ít. Nhưng đúng lúc người mất tích đó để lại cho cô ấy một ấn tượng, vì thế lúc này tóc bím mới có thể lên tiếng.
“Cụ thể người này như thế nào?” Tô Dung bỗng nhiên hứng thú.
“Chúng tôi không thân lắm, tôi chỉ gặp anh ta một lần, trò chuyện đôi ba câu, chỉ có ấn tượng vậy thôi." tóc bím nhấn mạnh trước rằng có lẽ cô ấy không biết gì nhiều, sau đó mới nói tiếp: “Người đó lúc đầu đứng cạnh tôi, vì mọi người đều mới đến quái đàm quy tắc này, dựa trên nguyên tắc gần gũi, chúng tôi đã trò chuyện đôi câu, anh ta còn nói lát nữa hy vọng có thể lập thành một đội với tôi."
Nghe vậy, mắt Tô Dung lóe lên ánh sáng: “Sau đó đến trưa khi cô ra ngoài thì không thấy được anh ta?”
Lúc nghe câu này, tóc bím ngạc nhiên trong giây lát, sau đó gật đầu mạnh: “Đúng vậy, sau khi tôi ra ngoài thì đợi mãi cũng không thấy anh ta đến tìm tôi, vì anh ta ở tầng ba, tôi không muốn lên tầng, vì thế tôi đi ăn luôn. Sau đó thì tôi không còn gặp lại anh ta nữa."
Nghe xong lời cô ấy nói, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều đã có câu trả lời. Có lẽ người này đã chết trong ký túc xá du khách, dù sao thì trong phòng ký túc xá cũng có khá nhiều mối nguy hiểm, với người mới thì rất dễ vô tình kích hoạt một thứ gì đó.
“Cô còn nhớ số phòng của anh ta không? Bây giờ chúng ta đi kiểm tra xem sao." Lam tiểu thư lập tức quyết định.
“Nhưng cửa đã bị khóa rồi, không vào được thì phải làm sao?” Lão Mã nêu ra một vấn đề thực tế.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Dung trả lời: "Hay là hỏi quản gia trước xem sao, dù sao thì đây cũng có thể coi là một vấn đề liên quan đến chuyến du lịch."
Nếu là một khách sạn bình thường thì chắc chắn họ sẽ giải quyết cho khách du lịch, thậm chí có thể phải trả thêm một ít tiền.
Nói rồi cô quay sang quản gia: "Quản gia, nếu chẳng may chúng tôi để quên thẻ thân phận trong phòng và không mang theo bên mình thì bây giờ không vào được phòng thì phải làm sao?"
Nghe vậy, quản gia lộ ra một biểu cảm tiếc nuối đầy giả tạo: "Thẻ thân phận của khách du lịch chỉ có một, nếu để quên trong phòng thì rất tiếc, khách du lịch chỉ có thể ngủ ngoài trời."
Trong quy tắc có một điều là phải về trước mười một giờ đêm, xét theo điều này thì một khi đánh mất thẻ thân phận, điều chờ đợi các điều tra viên chính là cái chết.
Thực ra các điều tra viên có thể đến phòng của các điều tra viên khác để ở nhờ một đêm, nhưng điều này cũng không đáng tin cậy. Rốt cuộc thì một căn phòng chỉ có thể chống lại được một quỷ quái mà thôi. Nếu trong phòng có hai điều tra viên thì rất có thể sẽ thu hút hai quỷ quái vào. Đến lúc đó khả năng lớn là hai người này sẽ cùng chết. Vì vậy, trong trường hợp bình thường, các điều tra viên sẽ không đồng ý cho các điều tra viên khác ở nhờ phòng của mình.