Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 672

Chương 672 -
Chương 672 -

Nói xong lời này, hình như ông ta không muốn Tô Dung tiếp tục hỏi mình nữa, quản gia trực tiếp dùng khăn ăn lịch sự lau miệng rồi rời khỏi phòng ăn.

Có vẻ như không thể vào được, vậy bây giờ phải làm sao? Nhìn theo bóng lưng rời đi của ông ta, Bình ca cũng cảm thấy có chút phiền phức mà cau mày.

Tô Dung nhún vai: "Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể phá cửa xông vào."

"Phá cửa xông vào ư?" Bình ca tỏ ra ngạc nhiên, đây cũng không phải là quái đàm đầu tiên của anh ta, với tư cách là một điều tra viên kỳ cựu, ở trước mặt anh ta cửa ký túc xá trong quái đàm quy tắc gần như không bị mở từ bên ngoài.

Quái đàm quy tắc có trói buộc, dưới tình huống điều tra viên không vi phạm quy tắc thì cửa sẽ không bị thứ gì đó phá rồi xông vào, nhưng điều tra viên có thể làm như vậy.

Tuy nhiên, thông thường mọi người sẽ không làm như vậy, một là vì cánh cửa đóng vai trò bảo vệ, nếu không có cửa thì cho dù có vào phòng cũng vô ích. Nhưng chủ nhân của căn phòng này đã chết, thì tự nhiên không cần lo lắng về vấn đề này nữa.

Lý do thứ hai quan trọng hơn là vì phần lớn các điều tra viên không có khả năng phá cửa, dù sao thì cánh cửa này cũng có tác dụng bảo vệ điều tra viên không bị quỷ quái làm hại. Không dễ mở như vậy.

Lam tiểu thư cũng rất ngạc nhiên, suy nghĩ giống Bình ca, cô ấy cũng không cho rằng có thể phá cửa ký túc xá.

"Đến lúc đó các người sẽ biết thôi." Không muốn giải thích nhiều, Tô Dung nói ngắn gọn.

Nghe vậy, mọi người cũng không hỏi thêm nữa, theo tóc bím lên tầng ba.

"311, phòng của anh ta là ở đây." Cô gái có tóc bím chỉ vào cánh cửa trước mặt rồi nói. Cô ấy tiện tay vặn thử nắm đấm cửa, quả nhiên không mở được.

Bình ca nhìn về phía Tô Dung: "Cô định phá cửa à? Vậy tôi đi đến cầu thang canh chừng giúp cô, phòng khi dân địa phương phát hiện."

"Không, dĩ nhiên không phải. Nếu miễn cưỡng phá cửa, là tôi thì cũng không làm được. Tô Dung vừa nói vừa đi ra ngoài.

"Này? Tiểu Nhất, cô định đi đâu vậy?" Tạ Kha Kha vội vã đuổi theo, những người khác cũng đi theo sau.

Tô Dung giải thích: "Cửa bên này không mở được, nhưng cửa sổ bên kia thì chắc chắn mở được đi?"

Cửa sổ ký túc xá có thể mở được, điều này lúc trước khi đến cô đã thử rồi. Đã mở được thì không phải là thứ bị niêm phong trong quy tắc. Hơn nữa, nó làm hoàn toàn bằng kính, thậm chí không phải kính chống đạn, rất có thể đập vỡ.

Nghe cô nói, năm người đều lộ vẻ khó tả. Đúng vậy! Còn có thể đập cửa sổ, sao họ lại quên mất chứ?

Cửa ra vào có lẽ quá rõ ràng nên họ đã quên mất sự tồn tại của cửa sổ. Thực tế, trong các quái đàm quy tắc khác, cửa sổ thường là thứ không có tính thao tác, do đó, nó bị bỏ qua một cách tự nhiên.

Lão Mã suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng đây là tầng ba, tuy không cao nhưng cũng không dễ trèo lên phải không?"

Nhưng Bình ca lại lập tức trả lời: "Nhưng lâu đài này thực sự rất dễ trèo."

Hầu hết các lâu đài ở châu u đều có nhiều góc cạnh, còn có nhiều cửa sổ có bệ. Đặc biệt là lâu đài không cao này, phần trang trí bên ngoài càng nhiều hơn.

Giống như Bình ca đã nói - rất dễ trèo.

"Có ai không biết trèo không? Hay nói cách khác, có ai thời thơ ấu chưa từng trèo lên mái nhà chưa?" Nghe nói muốn trèo nhà, Lam tiểu thư hào hứng hỏi.

Thời thơ ấu, cô ấy thích nhất là trèo cây, nhưng không phải là ôm thân cây mà trèo lên, mà là mượn những chỗ lồi lõm để trèo lên.

Đặc biệt là loại cây cong queo, gồ ghề, rất dễ trèo, đó là tuổi thơ đầy đáng yêu của cô ây. Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, cô ấy không còn cơ hội nữa, về mặt nào đó trèo nhà và trèo cây đều giống nhau, cô đương nhiên rất mong đợi.

"Tôi chưa trèo bao giờ." Tạ Kha Kha thành thật giơ tay, từ nhỏ cậu ta đã sống ở thành phố, hoàn toàn không có cơ hội trèo tường lợp ngói.

"... Còn tôi nữa." tóc bím cũng yếu ớt giơ tay, tính cách cô ấy trầm tĩnh, không hứng thú với những chuyện này.

Ngoài hai người họ ra, cho dù là lão Mã, hồi nhỏ cũng là cao thủ trèo cây. Càng không cần nói đến Bình ca, người yêu thích môn leo núi.

Còn Tô Dung thì kỹ năng này được rèn luyện từ việc truy bắt tội phạm.

Nhìn hai người không biết trèo, Lam tiểu thư hài lòng gật đầu: "Vừa hay hai người các cậu ở đây làm bạn với nhau, đợi chúng tôi vào trong, trực tiếp mở cửa cho hai người."

"Nhưng nói như vậy, chỉ cần một người đi không phải được rồi sao?" Tạ Kha Kha gãi đầu, nghi hoặc hỏi.

Chỉ cần một người vào trong, là có thể mở cửa cho những người khác từ bên trong. Dù sao thì mở cửa từ bên trong không cần thẻ thân phận.

"Ít nhất cũng phải có ba người đi." Tô Dung lắc đầu trả lời, "Không thể đi một mình ở bên ngoài, nhất định phải lập đội. Nếu ba người lập đội, một người lên, hai người còn lại ở dưới có thể làm bạn, tránh vi phạm quy tắc."

Tạ Kha Kha bừng tỉnh.

Tổng cộng có sáu người, hai người phải ở lại đây, ba người phải ra ngoài. Còn lại một người ra ngoài hay ở lại đều như nhau, tất nhiên là ra ngoài tốt hơn. Dù sao thì bên ngoài tương đối nguy hiểm hơn nhiều, càng nhiều người càng tốt, lỡ như trên đường quay về xảy ra chuyện thì phải làm sao?

"Câu hỏi cuối cùng." Lão Mã giơ tay: "Ai sẽ lên?"

Anh ta ho một tiếng, hơi ngại ngùng nói: "Nói thật trước, tôi đúng là biết trèo cây, hồi nhỏ trèo nhà cũng không thành vấn đề. Nhưng đi làm văn phòng lâu rồi, các người xem vóc dáng bây giờ của tôi, thì biết tôi khó mà tái hiện được vinh quang ngày xưa."

Bình ca cười, vỗ vai anh ta: "Xin nhờ, có tôi ở đây thì làm sao có thể đến lượt anh được? Tôi thực sự muốn tự mình đấp nát cái cửa sổ của “Trang viên Sơn Dương” chết tiệt này!"

Bình Luận (0)
Comment