Chuyện này nhất định là có hại cho cả hai bên, nhưng so ra thì hại cho người giúp việc ít hơn, nên hắn mới có thể biểu hiện ra phản ứng như vậy.
Tô Dung cản tóc bím đang quay người định đi tố cáo, nhìn về phía "lão Mã": "Anh chiếm thân phận của lão Mã, là. . . muốn rời khỏi "Trang viên Sơn Dương"?"
Cô vừa nói ra lời này, "lão Mã" lập tức sững sờ: "Tôi nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi đến đây đi? Sao cô biết được chuyện này?"
"Đoán thôi." Tô Dung nói rất hùng hồn, "Dù sao thì tôi cũng không nghĩ ra được, ngoài việc có thể rời khỏi trang viên này, thì thân phận du khách còn có cái gì tốt nữa?"
Nghe vậy, "lão Mã" không nhịn được bật cười: "Được rồi, coi như cô nói đúng. Nếu các người không vạch trần thân phận của tôi, tôi có thể cung cấp cho các người một số manh mối hữu ích."
Câu này tiết lộ rất nhiều thông tin, trước đó "lão Mã" đã từ bỏ việc ngụy trang ngay sau khi họ vạch trần thân phận của hắn, lý do là vì làm vậy cũng vô dụng. Nhưng bây giờ lại nói hy vọng bọn họ đừng vạch trần thân phận của mình.
Điều này cũng có nghĩa là việc hắn có thể ngụy trang thành khách du lịch được hay không có liên quan mật thiết với việc các điều tra viên có muốn thừa nhận thân phận của hắn hay không.
Điều đáng nói là, đừng nhìn "lão Mã" có vẻ rất thân thiện, nhưng xét về việc hắn muốn "thay thế" thân phận khách du lịch của điều tra viên để rời đi chỗ này, thì chắc chắn hắn và điều tra viên không cùng phe.
Mọi yêu cầu của những người không cùng phe đều đáng cảnh giác, cho dù bề ngoài, yêu cầu này không có vấn đề gì, nhưng cũng có thể vì thiếu thông tin mà ẩn chứa một cái bẫy lớn.
"Trước hết, anh phải thể hiện một chút thành ý đi chứ?" Trong lòng nghĩ rất nhiều, nhưng vẻ mặt Tô Dung vẫn không đổi, cô hỏi: "Lão Mã đã chết chưa? Lam tiểu thư và Bình ca lại đi đâu rồi?"
"Cô có quá nhiều câu hỏi rồi đấy?" "Lão Mã" lẩm bẩm, nhưng vẫn trả lời Tô Dung: "Bọn họ gặp một ít nguy hiểm vào ban đêm, cái thân phận này đã chết, hai người kia vẫn đang xoay sở, chưa biết khi nào sẽ chết."
Rốt cuộc mối nguy hiểm xuất hiện vào ban đêm là gì? Thăm dò vấn đề này cũng chính là lý do khiến Tô Dung muốn ra ngoài tìm người.
Tuy nhiên, "lão Mã" không chịu nói thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ hỏi Tô Dung có đồng ý giúp che giấu thân phận của mình hay không.
Tô Dung cười toe toét, tỏ vẻ rất dễ nói chuyện, sau đó không chút do dự từ chối.
"Lão Mã" vốn dĩ cho rằng cô sẽ đồng ý: "..."
Hắn cố gắng thuyết phục thêm: "Tôi thực sự có thể cung cấp cho các người rất nhiều manh mối, nếu không có những manh mối này, các người sẽ khó mà sống sót. Dù sao thì chủ sở hữu ban đầu của thân phận này đã chết rồi, mà cũng không phải do tôi giết. Các người cứ coi tôi là anh ta chẳng được sao?"
"Trước đó đã có rất nhiều người chết, tại sao chỉ có Lão Mã bị chiếm mất thân phận?" Tô Dung tò mò hỏi, hoàn toàn không để ý đến lời đề nghị của "Lão Mã", chỉ một mực muốn moi thông tin.
Thấy cô nói chuyện không đâu vào đâu, rõ ràng là không muốn đồng ý. Bất đắc dĩ, "Lão Mã" đành phải quay lưng bỏ đi.
Sau khi hắn rời đi, tóc bím mới hỏi: "Tại sao không đồng ý vậy?"
Theo cô ấy thấy thì đây là chuyện có lợi mà không có hại, dù sao thì Lão Mã thực sự đã chết rồi, giữ lại thân phận này cũng chẳng để làm gì, còn không bằng đổi lấy thứ gì đó hữu ích.
Nhưng trong lúc trò chuyện với "Lão Mã" vừa rồi, cô ấy vẫn khôn ngoan không phản bác Tô Dung. Tuy không biết tại sao Tô Dung lại không đồng ý nhưng tóc bím tự nhận mình chỉ là tân binh nên tốt nhất là không nên chất vấn quyết định của điều tra viên kỳ cựu.
Vì lúc nãy tóc bím khá ngoan ngoãn, nên Tô Dung vừa đi về phía cánh đồng vừa kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: "Nếu như đối với chúng ta, đồng ý chuyện này thực sự có lợi mà không có hại gì thì những người giúp việc muốn trốn chạy kia đã sớm tìm chúng ta để bàn chuyện hợp tác rồi. Quái đàm quy tắc thì phải có người chết, đến lúc đó họ chiếm thân phận, chúng ta có thể thu thập manh mối, chẳng phải vui vẻ sao?"
Nghe vậy, tóc bím như có điều suy nghĩ rồi nói: "Nhưng họ không chủ động tìm chúng ta mà lại muốn lừa chúng ta tin rằng hắn chính là 'Lão Mã'."
"Đúng vậy, vì thế chuyện này chắc chắn không có lợi cho chúng ta, có thể không cho chúng ta biết thì sẽ không cho chúng ta biết. Cũng không có chuyện đám người này không nói cách thông quan quái đàm quy tắc này thì chúng ta sẽ không biết. Vì vậy không cần thiết phải mạo hiểm hợp tác với hắn."
Tóc bím tỏ vẻ đã hiểu, quả thật đi cùng đại lão có thể học hỏi được nhiều thứ. Chỉ là nếu lần sau gặp được tình huống này, chắc cô ấy cũng sẽ không nghĩ ra như cũ.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Tạ Kha Kha đột nhiên thắc mắc hỏi, "Đồng ruộng à?"
Tô Dung gật đầu: "Không biết cái 'nguy hiểm' mà tên giả kia nói là gì, trước tiên đến đó xem thử đã. Dù sao thì nguy hiểm duy nhất mà chúng ta biết hiện tại chính là lúa mì ngoài đồng ruộng."
Đến đồng ruộng, trong màn đêm dày đặc, lúa mì đang giương nanh múa vuốt vung vẩy giữa không trung. Khắp nơi trên đồng ruộng xuất hiện những người rơm mà ban ngày không hề có. Còn có một vài điều tra viên đang chiến đấu với lúa mì. Xung quanh đồng ruộng, cách một khoảng lại có một con dê đen. Tổng cộng có mười con. Chúng đứng im lặng, tạo thành một bức tranh bóng đen kỳ dị.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Dung dứt khoát chọn cách tham gia vào chiến trường. Trước khi đi đã dặn Tạ Kha Kha và tóc bím: "Hai người đứng đây đừng nhúc nhích, nếu bên kia có vấn đề gì, lập tức quay về lâu đài, hiểu chưa?"