Sau khi sắp xếp xong cho hai người này, cô đi vào đồng ruộng. Thể chất tăng thêm điểm tốc độ và sức mạnh, khiến cô dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rõ mặt của những người này.
Bình ca và Lam tiểu thư đang chiến đấu trên cánh đồng, hóa ra hai người họ vẫn chưa chết. Thấy Tô Dung đi tới, hai người giật mình, tưởng rằng lại có thêm kẻ địch mới. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, họ thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Nhất, mau tới giúp chúng tôi đuổi lũ lúa mì này đi!"
Tô Dung nhanh chóng tham gia chiến đấu, thuận miệng hỏi: "Cụ thể là thế nào? Không phải hai người muốn quay về sao?"
Bình ca nghe vậy, giải thích ngắn gọn: "Lúc chúng tôi chuẩn bị quay về thì thấy có mấy người bị lũ dê đen kéo về phía cánh đồng."
"Sau đó hai người tới cứu người à?" Tô Dung cau mày.
"Làm sao có thể chứ!" Bình ca cười khổ, "Lũ dê đen đó thấy chúng tôi thì cũng bắt đầu tiến về phía chúng tôi. Chúng xếp hàng ngang, chặn đường chúng tôi lại, thế là chúng tôi chỉ đành bị đuổi tới đây."
Nghe có vẻ hơi thảm, Tô Dung thở dài: "Rồi sau đó tại sao không rời đi? Dù lũ dê đen có vây quanh một phần cánh đồng thì vẫn còn một phần lớn trống không mà?"
"... Ban đầu chúng tôi cũng định đi, vì mục tiêu tấn công của lũ lúa mì không phải là chúng tôi. Đúng như cô nói, buổi chiều ai nhất quyết gieo hạt giống xuống đất thì sẽ phải chịu quả báo, lũ lúa mì đang tấn công họ." Giọng của Lam tiểu thư mang theo sự tức giận, "Nhưng có một người, chính là gã đàn ông đã khiêu khích cô trước đó, lại cố kéo lão Mã không cho anh ta đi, ép chúng tôi phải ở lại giúp."
Dù sao thì lão Mã cũng là người cùng đi với họ, Lam tiểu thư và Bình ca không thể nhẫn tâm bỏ đi được, thế là đành phải ở lại giúp đỡ.
Ngay từ khi bước vào, Tô Dung đã chú ý thấy, điều tra viên ở đây hầu như toàn là những người đã gieo hạt giống trên cánh đồng. Quả nhiên, dù cô đã quét sạch hạt đã gieo xuống nhưng những người này vẫn phải chịu quả báo.
Nghe Lam tiểu thư nói xong, Tô Dung im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Hai người có biết lão Mã đã chết rồi không?"
"Cái gì cơ?!" Nghe cô nói vậy, Bình ca và Lam tiểu thư không khỏi kinh ngạc, cùng nhìn về một góc.
Tô Dung cũng nhìn theo, thấy ở đó có hai người rơm.
Cô bỗng hiểu ra: "Xem ra những người chết ở đây sẽ biến thành người rơm..."
Sau khi mọi thứ kết thúc, những người giúp việc sẽ đến nhặt thẻ thân phận của các điều tra viên đã chết, thay thế người chết trở thành khách du lịch mới.
Có lẽ người giúp việc thay thế Lão Mã trước đó đã tình cờ đến hiện trường nhặt được thẻ. Dựa theo suy đoán của Tô Dung, lúa mì chắc chắn cũng sẽ tấn công người giúp việc, vì vậy bây giờ mới không có người giúp việc canh gác.
Sau khi tất cả các điều tra viên rời đi hoặc chết, người giúp việc mới đến nhặt thẻ thân phận, lúc đó chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh. Vậy thì có thể hiểu được tại sao có người to gan lớn mật nhân lúc này lén lút đến nhặt thẻ.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng đến chỗ từng người rơm, nhặt thẻ thân phận rơi trên mặt đất. Không ngoài dự đoán, dưới một trong hai người rơm được cho là lão Mã không có thẻ thân phận.
Hai người họ ở sát mép ruộng, phía sau có dê đen nên không thể rời đi. Vị trí này rất dễ bị người bên ngoài nhặt được, cũng chẳng trách sao người giúp việc kia có thể lấy được.
Chỉ không biết thẻ thân phận của gã đàn ông lôi kéo lão Mã bị ai nhặt được, may là họ biết người đó là ai, cho dù anh ta muốn ngụy trang thì cũng có thể nhận ra ngay.
Mất đi sự uy hiếp đến từ lão Mã, cả hai người Lam tiểu thư và Bình ca cũng mất đi động lực để tiếp tục chiến đấu. Lam tiểu thư bối rối đứng tại chỗ, nhìn Tô Dung nhặt một vòng thẻ thân phận quay lại, mơ hồ nói: "Vừa rồi chúng ta vẫn đang đánh nhau, không để ý Lão Mã đã..."
Chuyện này thực sự không thể trách cô ấy, sau khi họ phản kháng, mặc dù mục tiêu tấn công chính không phải là họ, nhưng lúa mì cũng sẽ phân một phần sự chú ý để đối phó với hai người bọn họ.
Trong trận chiến ác liệt vốn không nên mất tập trung, huống hồ trời lại tối, Lão Mã và người người đàn ông kia lại trốn trong góc. Thoạt nhìn còn tưởng hai người rơm kia chính là họ, không ai biết hai người họ đã xảy ra chuyện lúc nào.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Bình ca cũng lên tiếng: "Vậy chúng ta về trước đi."
Công bằng mà nói, bảo vệ sự an toàn của Lão Mã vốn không phải là nhiệm vụ của họ, có thể ở lại vì anh ta đã là họ hết lòng hết dạ. Mặc dù cuối cùng không cứu được người, nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.
"Không, trước khi về, đào đất ở chỗ này lên đã." Tô Dung không muốn lãng phí một chút cơ hội nào, bây giờ không có người giúp việc ở đây, cuối cùng cũng sẽ không có ai ngăn cản cô đào đất để tìm hiểu ngọn ngành.
Trước tiên cô gọi hai người Tạ Kha Kha ở bên ngoài vào, sau đó vừa lấy ra 【Xẻng phệ linh】 để đào đất, vừa nói với Lam tiểu thư: "Xem bây giờ là mấy giờ? Đồng hồ của cô có chính xác không?"
"Đây là 【Đồng hồ bấm giờ】, không có chức năng ghi thời gian như đồng hồ thông thường, nhưng có thể bấm giờ chính xác. Tôi đã bấm giờ ngay từ khi bước vào thế giới kỳ lạ, tính theo thời gian, bây giờ hẳn là…” Cô ấy nhìn vào đồng hồ, tính nhẩm một lúc, "Hơn chín giờ rưỡi, sắp đến mười giờ rồi."
Mười một giờ, họ phải về ký túc xá du khách, con đường này chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, nhưng ít nhất phải dành ra nửa giờ để phòng ngừa có chuyện gì đó xảy ra. Vì vậy, bọn họ còn một giờ để kiểm tra.
Nhìn Tô Dung cầm chiếc xẻng sang trọng, đào đất giống như một người nông dân, Lam tiểu thư không khỏi giật mình. Cô ấy có thể nhìn ra vũ khí này chắc chắn không đơn giản, nhưng Tô Dung lại dùng nó để đào đất, quả nhiên là vì nó quá lợi hại nên mới tùy tiện như vậy sao?