Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 679

Chương 679 -
Chương 679 -

Tô Dung nhanh chóng đào đến độ sâu hai mét rồi dừng lại, cau mày nói: "Chẳng lẽ không có gì sao?"

Cô đã đào đến độ sâu hai mét rồi mà vẫn không thấy gì. Không thể nào là xương cốt được chôn sâu dưới lòng đất mười mét chứ?

Hay là những bộ xương cốt đó thực ra ở trong ruộng có mọc lúa mì chứ không phải ở trên đất trống?

Tô Dung ngoảnh đầu nhìn về phía lúa mì trên cánh đồng xa xa đang điên cuồng tấn công, Tô Dung lập tức thu hồi tầm mắt. Cho dù bây giờ cô có võ công cao cường đến đâu thì cũng không thể xông đào sào huyệt của người ta lên được, như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Tô Dung nghĩ mình nên suy nghĩ kỹ thêm, cô cảm thấy logic về suy nghĩ "xương cốt ở dưới ruộng" của mình có vấn đề.

Trước đó, lúa mì ngăn cản họ trồng lúa mì, theo suy đoán của Tô Dung thì là vì môi trường ruộng đất khắc nghiệt.

Theo manh mối tiếp theo, suy luận tiếp thì cái gọi là "môi trường khắc nghiệt" rất có thể là do trong ruộng có chôn xương cốt.

Như vậy thì xuất hiện hai khả năng:

Thứ nhất: Có xác chết dưới cánh đồng lúa mì, hơn nữa dưới phần đất trống chưa trồng lúa mì cũng có xác chết, vì vậy lúa mì mới ngăn cản bọn họ gieo hạt xuống đất.

Thứ hai: Không có xác chết dưới cánh đồng lúa mì, nhưng có xác chết dưới ruộng đất trống, vì vậy từ chối không cho gieo hạt...

Cả hai phán đoán này, dù là loại nào cũng có một tiền đề là có xác chết dưới ruộng đất trống.

Nhưng vừa rồi cô đã đào rồi, rõ ràng là không có gì ở dưới đó.

Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?

% một lần nữa sắp xếp lại suy luận của mình, cô ngửi thấy mùi tử thi thối rữa trong cánh đồng lúa mì, trong xưởng rượu, điều này cho thấy cả hai nơi này đều có thể giấu xác chết, và số lượng có thể không nhỏ. Nếu không, ở một nơi rộng lớn như vậy, không có lý gì cô vừa bước vào đã ngửi thấy mùi. Chắc chắn là toàn bộ khu vực đều tràn ngập mùi này, cô ấy mới có thể ngửi thấy trong một giây khi tinh thần đang căng thẳng.

Vậy vấn đề mới xuất hiện, xác chết giấu ở đâu, với số lượng lớn như vậy lại không bị phát hiện?

Chờ đã?

Đột nhiên ánh mắt của Tô Dung chậm rãi chuyển sang người rơm ở góc, cô hình như đã hiểu ra điều gì!

Những điều tra viên đã chết có thể biến thành người rơm, vậy tại sao không thể biến thành lúa mì?

Nếu những lúa mì này đều là những người đã chết biến thành, vậy thì bọn họ không muốn người khác chết cũng trở thành bộ dạng như mình cũng là điều hợp lý!

Đúng vậy, hiện tại Tô Dung đã đoán rằng hạt giống lúa mì mà người giúp việc phát cho họ lúc đó, có lẽ bản thân nó cũng là mảnh xương của thi thể, ví dụ như răng chẳng hạn.

Nghĩ thông suốt được điểm này, cô lập tức vẫy tay: "Đi thôi, chúng ta về nào."

"Hả? Cô tìm xong rồi à?" Tạ Kha Kha tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn lại cái hố lớn đó, dụi mắt, "Có thứ gì mà tôi không nhìn thấy à?"

"Ừ." Tô Dung gật đầu, nghiêm túc nói, "Là chỉ số thông minh."

Bên cạnh, Lam tiểu thư không nhịn được bật cười, chút hài hước nho nhỏ này có thể coi là chuyện duy nhất đáng cười trong đêm nay.

Lam tiểu thư cười xong thì hỏi: "Vậy là cô thực sự phát hiện ra điều gì à?"

Theo cô ấy thấy, nếu không phát hiện ra điều gì thì Tô Dung sẽ không biểu hiện như vậy.

Đối với cô ấy, Tô Dung không trêu chọc, khẳng định phỏng đoán này: "Thật sự có phát hiện, chỉ là hiện tại vẫn cần phải chứng thực, nếu không thì hoàn toàn là suy đoán vô căn cứ."

Như cô đã từng phỏng đoán trước đó, thi thể thực chất được chôn dưới lòng đất, nhưng sau khi kiểm chứng thực tế thì không phải như vậy. Sự phỏng đoán là thứ gì đó mang màu sắc chủ quan. Chỉ khi nhìn thấy bằng chứng, người ta mới có thể khẳng định được điều đó có đúng hay không.

Về cách kiểm chứng vấn đề này, Tô Dung tạm thời chưa nghĩ ra. Nhưng cô biết tất cả những điều này dánh cho ngày mai suy nghĩ, còn bây giờ cô cần quay lại giường nghỉ ngơi một cách tử tế.

Quan trọng nhất là, nếu không rời đi ngay, sẽ không còn kịp thời gian.

“Chúng ta không quan tâm đến họ sao?” Tạ Kha Kha chỉ những điều tra viên yếu ớt sắp bị tàn sát hết sạch, không chắc chắn hỏi.

Tô Dung không quay đầu lại, biểu cảm hờ hững, giọng điệu càng như nước giếng không gợn sóng: “À, người muốn chết thì tôi cũng không cứu được.”

Khi đó, những người này không nghe lời cô nhắc nhở, chẳng phải là muốn chết sao? Dù có cứu người, cô cũng chỉ cứu những người muốn tự cứu mình. Đối với những người muốn chết, cô chỉ có thể bày tỏ sự "tiếc nuối" và cầu phúc cho bọn họ.

Tạ Kha Kha chỉ nhắc nhẹ một câu, sợ họ quên. Thấy Tô Dung không có ý định cứu người dứt khoát quay người, cho nên cậu ta cũng rời đi với cô.

May mắn thay, trên đường đi không xảy ra thêm bất kỳ tai nạn nào nữa. Họ thuận lợi đến tầng hai lâu đài, Bình ca vẫy tay chào bốn người, anh ta ở tầng ba, phải tự đi lên.

Sau khi anh ta rời đi, bốn người còn lại hẹn nhau sáng mai lúc tám giờ tập hợp, sau đó mỗi người một ngả, đi mở cửa phòng mình.

Vừa mở cửa, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Tô Dung đã cảm thấy ngón út của mình đột nhiên nhói đau.

——【 Nhẫn cảnh tỉnh 】 đã được kích hoạt.

Cô vội đóng sập cửa lại, đồng thời quát lớn: "Đừng mở cửa!"

Vừa lúc đó, Tạ Kha Kha, Lam tiểu thư và cô gái tóc bím vừa mở cửa, nghe thấy tiếng của Tô Dung thì tay run lên, đều đóng sập cửa lại.

"Có chuyện gì vậy?" Trên mặt Tạ Kha Kha vẫn còn vẻ sợ hãi, cậu ta bị tiếng hét đột ngột của Tô Dung làm cho sợ.

"Có vấn đề trong phòng này." Tô Dung vẻ mặt nghiêm trọng, "Đạo cụ nhắc nhở tôi."

Nghe thấy là đạo cụ nhắc nhở, vẻ mặt của Lam tiểu thư lập tức trở nên nghiêm trọng lại: "Chuyện gì vậy? Trong phòng có nguy hiểm gì?"

Bình Luận (0)
Comment