"Tôi muốn hỏi đầu bếp ở phòng ăn của trang viên chúng ta là ai?" Tô Dung nói.
"Hả?" Ông ta nở một nụ cười rất thích thú, nhìn ba điều tra viên trước mặt: "Các cô có ý kiến gì về món ăn ở phòng ăn của chúng tôi muốn nói với đầu bếp sao?"
Ông ta nói câu này rất chậm rãi, mang theo một áp lực rõ ràng.
Thông thường, trong những quái đàm quy tắc, những nhân viên có ác ý với điều tra viên sẽ không làm như vậy, họ chỉ mong điều tra viên vi phạm quy tắc. Thậm chí, nhiều khi còn dụ dỗ điều tra viên vi phạm quy tắc, chứ không biểu hiện ra sự bất thường rõ ràng như vậy.
Nhưng Tô Dung nghĩ, có lẽ vì quy tắc này được ghi rõ ràng trên tờ giấy quy tắc, nên quản gia biết mình không cần phải dụ dỗ điều tra viên nên mới trực tiếp lộ nguyên hình.
"Tất nhiên là không!" Cô lập tức phản bác, "Tôi chỉ cảm thấy đồ ăn ngon quá nên muốn học hỏi tay nghề nấu nướng của đầu bếp. Ông thấy có được không?"
Rõ ràng người quản gia không ngờ đến câu trả lời này, tất nhiên cả Tạ Kha Kha và Lam tiểu thư cũng hoàn toàn không ngờ tới, đều kinh ngạc nhìn cô. Quản gia cứng đờ cả mặt, muốn từ chối: "Có lẽ là không..."
Chưa đợi ông ta nói hết lời, Tô Dung đã kịp thời thêm một câu: "Đã cho du khách trải nghiệm trồng trọt, gặt lúa mì, nấu rượu thì cho họ trải nghiệm nấu ăn cũng rất dễ dàng đúng không!"
Nói xong câu này, cô cẩn thận liếc nhìn người quản gia, thể hiện thái độ "cầu toàn": "Hay là... đầu bếp không muốn dạy tôi vì chúng tôi chỉ là du khách?"
Lời này vừa thốt ra giống như tuyệt chiêu, giống như điều tra viên không thể vi phạm thiết lập của du khách, người quản gia cũng không thể vi phạm thiết lập của nhân viên khu du lịch.
Không đáp ứng được yêu cầu đơn giản như vậy của du khách rõ ràng là hành vi không đúng.
Im lặng một lúc, biểu cảm của ông ta có vẻ hơi nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Đợi một chút, tôi sẽ gọi đầu bếp ra ngay. Nhưng chỉ dạy một chút thôi, đầu bếp bận chuẩn bị cho bữa tối, nên không có nhiều thời gian."
"Tất nhiên rồi." Tô Dung nở nụ cười ngoan ngoãn rồi hỏi tiếp: "Nếu món ăn làm xong mà không có ai ăn thì sẽ lãng phí mất, có thể mang lên phòng ăn không?"
Có thể mang lên phòng ăn nghĩa là các điều tra viên có thể ăn những món ăn đó.
"... Được."
Thấy cánh cửa trước mặt đóng lại, Tô Dung bắt đầu suy nghĩ về câu nói vừa rồi của ông ta. "Gọi ra", nghĩa là đầu bếp thực sự cũng đang ở trong căn phòng này sao? Nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
"Cô liều lĩnh quá rồi, lỡ chọc giận ông ta thì sao?" Lam tiểu thư nói với vẻ sợ hãi, "Vừa rồi có mấy lần tôi còn tưởng ông ta sắp giết chúng ta rồi!"
Nghe vậy, Tô Dung ngẩn người. Cô không cảm thấy áp lực quá nhiều, có thể là bởi vì thường xuyên gặp boss của quái đàm quy tắc. Thật ra thì, thứ để cô bị áp lực nhiều nhất vẫn là chú hề trong "Khu vui chơi Mắt To". Tên kia thật sự là điên cuồng nhằm vào cô và Bạch Liễm.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp màu trắng bước ra từ căn phòng.
Ngay khi nhìn thấy người này, Tô Dung sửng sốt. Không chỉ có cô, cả Tạ Kha Kha và Lam tiểu thư đều há hốc mồm vì ngạc nhiên. Khuôn mặt của người đầu bếp này giống hệt quản gia, vóc dáng cũng hoàn toàn giống nhau.
Không, người này rõ ràng là quản gia mà!
Cô không nhịn được hỏi: "Quản gia... Ông còn làm thêm nghề đầu bếp sao?"
"Không, tôi là anh em sinh đôi của Elvis." Đầu bếp trả lời với nụ cười rạng rỡ, "Tôi nghe nói mọi người muốn học nấu ăn với tôi?"
Quản gia không bao giờ cười lớn, biểu cảm của ông ta như vậy không giống quản gia cho lắm. Nhưng mọi người vẫn không giấu được sự ngạc nhiên trong lòng, dù là anh em sinh đôi thì cũng không thể giống nhau như đúc được.
Lam tiểu thư không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là nhân bản sao?
Tô Dung cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, nếu họ thực sự là một người thì chắc chắn sẽ có một số chi tiết nhỏ có thể quan sát được. Chỉ là xem cô có thể nắm bắt được chi tiết nhỏ này không.
Nếu họ không phải là một người thì chủ trang viên cố tình chọn một cặp anh em làm quản gia và đầu bếp thì mục đích này rất thú vị.
Nhưng thực ra chỉ cần nhìn vào bộ trang phục hiện tại của ông ta là có thể thấy có vấn đề. Một đầu bếp vừa nấu xong thì bộ quần áo sẽ sạch sẽ như vậy sao?
Tiếp theo cô biết tại sao quần áo của người này sạch sẽ như vậy rồi, đầu bếp đúng là đã nấu ăn, nhưng cách nấu ăn rất tao nhã, mượn tay dài chân dài cùng cái xẻng rất dài, cả người tránh xa bếp lò, tránh dầu mỡ bắn vào người. Mỗi khi nấu một món ăn, ông ta sẽ rửa nồi một lần, nói cho hay là để không bị lẫn mùi của đồ ăn trước vào đồ ăn sắp làm.
Nói như vậy thì đúng là không có vấn đề gì, nhưng thông thường những đầu bếp nấu ăn cho nhiều người sẽ không để ý những điều này.
Mặc dù ông ta vẫn nở nụ cười chói mắt trên khuôn mặt, không giống quản gia chút nào. Nhưng trong lòng Tô Dung đã hiểu rõ, tên này rất có thể chính là quản gia. Cô không tin quản gia và em trai của ông ta đều mắc chứng ở sạch, trong trường hợp này, người em trai còn thực sự sẵn sàng lựa chọn nghề đầu bếp.
Điều đáng chú ý là trong bức ảnh treo trên tường mà Tô Dung thấy trên lầu hai cũng không có ảnh của người em trai đầu bếp này. Nếu như quản gia là nhân viên cấp cao, không có ảnh trên tường thì cũng có thể hiểu được, vậy thì tại sao người em trai lại không có?
Rất khó để cho cô không nghĩ rằng hai người này thực chất chỉ là một người.
Lúc nấu ăn, Lam tiểu thư khéo léo viện cớ mình bị dị ứng với thịt dê để yêu cầu nấu một số loại thịt khác.