Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 693

Chương 693 -
Chương 693 -

Tô Dung thì nhờ ông ta dạy mình nấu một số món súp để thay thế đồ uống. Rốt cuộc cô không có lý do chính đáng để đổi cả rượu nên đành dùng cách này để bù đắp lượng nước.

Bữa ăn này, họ nấu mất tới một tiếng đồng hồ. Cũng may là vốn dĩ vì đói nên mới đến vào đúng 12 giờ trưa, nên vẫn còn đủ thời gian ăn. Nhưng thức ăn nấu trong một tiếng đồng hồ, cho dù ở đây có ba người Tô Dung giúp đỡ cũng không đủ cho ba mươi người ăn. Trong đó không thể không kể đến việc người đầu bếp cố tình kéo dài thời gian, dù bị Tô Dung qua mặt, anh ta cũng không muốn cho các điều tra viên được dễ chịu.

Tuy nhiên, Tô Dung không quan tâm, mục đích chính của cô là giải quyết vấn đề ăn uống của bản thân, việc giải quyết cho người khác chỉ là tiện thể, không giải quyết hết cũng không sao. Nếu ai dám mặt dày trách móc cô, vậy thì cứ việc nhịn đói, tiết kiệm một phần thức ăn cho người khác.

Khi bọn họ mang bữa trưa mới đến, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Tất nhiên, khi nhìn thấy quản gia mặc đồ đầu bếp, họ không hẹn mà cùng lộ vẻ kỳ quặc.

Tuy nhiên, mọi người đều rất hiểu chuyện, không ai hỏi han trước mặt quản gia, chỉ có điều sau khi quản gia rời đi, bọn họ mới đi tìm ba người Tô Dung hỏi thăm một một chút.

Nhưng khác với những người này, rõ ràng có thể thấy có một ít người sắc mặt dần trở nên khó coi.

Tô Dung quan sát khắp nơi, chú ý đến vẻ mặt của bọn họ, ánh mắt đầu tiên dừng lại ở khóe miệng của họ. Không có dầu mỡ, hẳn là không có ai cứng đầu đến mức cố ăn thịt dê.

Vậy tại sao họ lại có vẻ khó chịu như vậy?

Ánh mắt sắc bén của cô lại tình cờ nhìn thấy thùng rác không xa, không ngoài dự đoán, cô thấy thịt dê ở trong đó.

Không chỉ có cô, mà đầu bếp cũng nhìn thấy. Nụ cười trên khuôn mặt hắn mở rộng, nhưng không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, ngược lại khiến người ta cảm nhận được sự tức giận của hắn.

"Ai đã ném món ăn tôi làm vào thùng rác?" Quản gia nhẹ nhàng hỏi.

Ai cũng biết, lúc này ông ta càng tỏ ra dịu dàng thì càng đáng sợ, giống như sự bình yên trước cơn bão tố.

Không ai dám trả lời, những kẻ mặt mày tái mét kia, bây giờ đã có vài tên bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Nhưng dù bọn họ không trả lời thì cũng vô dụng, ánh mắt của quản gia đã khóa chặt vào những người đó, ông ta vung tay: "Đã lãng phí thức ăn thì hãy trở thành thức ăn đi!"

Sau khi ông ta đưa tay ra, ánh sáng trong mắt của những người đó đột nhiên biến mất, như thể họ đã mất linh hồn, hoàn toàn bị ông ta khống chế. Giống như những xác sống, họ đi theo quản gia rời khỏi phòng khách.

Đáng chú ý là lúc ông ta giơ tay lên giống hệt như lúc muốn ra lệnh cho người giúp việc quăng người đàn ông đã hỏi nhiều một câu ra ngoài khi mới bắt đầu đến quái đàm quy tắc này

Trong đầu Tô Dung như lóe lên điều gì đó rất nhanh, nhưng lại không nắm bắt được.

Mọi người đều thông minh, không ai cố ngăn quản gia cứu người điều tra.

Cô cũng chỉ thở dài không tiếng động, nếu như lúc đó, khi quản gia hỏi ai vứt thịt dê vào thùng rác, những điều tra viên kia nhanh chóng nhặt thịt dê trong thùng rác lên ăn thì hẳn sẽ không phải chịu kết cục như vậy.

Tuy rằng ăn thịt dê cũng vi phạm quy tắc, nhưng rõ ràng không phải là quy tắc chết ngay, dù sao cũng tốt hơn là bị quản gia dẫn đi, chắc chắn sẽ chết.

Đáng tiếc là mấy người kia hoàn toàn không nghĩ đến điều này, mà cô cũng không thể nhắc nhở trước mặt quản gia.

Sau khi quản gia dẫn vài người đi, phòng ăn vốn đang yên tĩnh mới trở nên náo nhiệt trở lại. Đám người nam đuôi ngựa lập tức xúm lại hỏi quản gia tại sao lại mặc đồ đầu bếp.

Sau khi nghe bọn họ kể lại, quản gia nói là em trai song sinh của mình, mọi người lại im lặng, tin hay không thì chỉ có mỗi người tự biết.

"Sao cơm chỉ có nhiêu đây?" Bỗng có người để ý đến vấn đề này. Cho dù vừa rồi quản gia đã dẫn đi một số điều tra viên, thì số cơm hiện tại vẫn không đủ cho hơn hai mươi người họ ăn.

Đó cũng là điều không thể tránh khỏi, vì chỉ riêng công đoạn sơ chế như thái rau, rửa rau đã tốn không ít thời gian. Bếp cũng không chuẩn bị quá nhiều nồi, trong đó còn có một nồi dùng để nấu canh. Làm được chừng này món trong vòng một tiếng đã là hết sức rồi.

"Thời gian nấu nướng chỉ có một tiếng, đây là nhiều nhất mà chúng tôi có thể làm được." Lam tiểu thư giải thích bằng giọng dễ chịu, sau đó cùng Tô Dung và Tạ Kha Kha lấy phần ăn trưa của mình.

Giống như Tô Dung, cô ấy cũng không có ý định ủy khuất bản thân, cô ấy lấy một phần cơm đầy ắp, đảm bảo rằng mình sẽ không bị đói.

Những người vẫn còn sống cho đến ngày hôm nay, tất nhiên sẽ không chỉ trích ba người Tô Dung đã giúp mình thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Cả ba người họ lấy bao nhiêu cơm cũng là điều nên làm, nhưng số cơm còn lại sẽ được phân chia như thế nào thì phải bàn bạc thật kỹ.

Mọi người đều là người không ăn sáng, cả một buổi sáng trôi qua, bây giờ ai cũng đói cồn cào. Nếu không ăn no, đối mặt với hoạt động buổi chiều, có thể sẽ không đủ sức. Lỡ như không cẩn thận rơi vào bẫy của quái đàm quy tắc, cái giá phải trả chính là mạng sống.

Đột nhiên, một người đàn ông luôn đi theo nam tóc đuôi ngựa hét lên: "Triệu ca nên lấy nhiều hơn một chút đi, trước đó anh ấy còn hào phóng dùng tiền quái đàm trả tiền mua tin tức cho mọi người đó!"

Triệu ca chính là cách gọi mà nam tóc đuôi ngựa để người khác gọi mình.

Nam tóc đuôi ngựa nghe vậy thì giả vờ khiêm tốn xua tay: "Không cần không cần, lúc đó tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, không cần đền đáp gì cả. Bây giờ cùng mọi người đói bụng cũng không sao."

Bình Luận (0)
Comment